Tâm sự của một nữ Gymer kể về quá trình gian nan tìm đến Gym

Câu hỏi

Em xin chào anh Duy, chị Hương và toàn thể anh chị em của THOL. Đây không là câu hỏi gì cả, em chỉ gửi đôi chút tâm sự cũng như quá trình tập luyện của mình tới mọi người.

Em giới thiệu sơ về mình ạ, Em là Nữ, cao 1m6, sinh năm 94 và nay đã 21 tuổi. Em cũng đặt nhiều câu hỏi gửi đến THOL, và mỗi câu hỏi đều được 2 Anh Chị trả lời rất nhiệt tình, điều này khiến em vui mừng 9, nhưng suy nghĩ tận 10, không phải em nghi ngờ kiến thức đâu ạ, mà em ngẫm về bản thân mình nhiều lắm! Em nhớ lại rằng, cách đây 2,3 năm, tiền thì không hẳn là thiếu để “tậu” các em thực phẩm bổ sung về, cũng không hẳn bận tới mức không dành 1 tiếng cho thể thao mỗi ngày, nhưng em thiếu 1 cái lớn nhất trong cuộc đời mình, đó là Tư Duy, sự Tìm tòi. Em chỉ biết tập và tập, mà không có bất kỳ một giáo án, một chế độ dinh dưỡng hay nghỉ ngơi khoa học nào cả, và tập như một người “mù” đang lọ mọ kiếm ánh sáng trong đêm đen mênh mông vậy đó.

Đợt béo phì thứ nhất xảy ra năm 11, do sự “chăm bẵm” quá đà của mẹ, nên cân nặng em từ 50kg tăng lên 65. Rồi đợt đấy em bị gia đình, bạn bè chê dữ quá. Thế nên mới quyết tâm chạy bộ ở công viên gần trường hằng ngày 40 phút. Và em cũng có giảm còn 57kg, mà không biết giảm gì thôi. Rồi được 1 năm, em từ bỏ. Rồi bi kịch của em bắt đầu từ đây.

Khoảng tháng 10/2012, sau khi thi Đại học xong, em có tập 4 tháng ở phòng tập của anh Phạm Văn Mách. Nhưng nghĩ lại thì buồn cười, đi tập chẳng bao giờ đều. Lúc hăng thì tập liên tục, lúc lười thì có khi nghỉ cả tuần mới vác xác đến phòng tập. Em còn nhớ, cứ mỗi lần đến, khởi động 5 phút là chắc chắn sẽ đóng đô ở máy Treadmill liền tù tì 45 phút từ chậm tới nhẹ. Vì lúc đó tư tưởng nghĩ rằng, chạy càng nhiều thì càng giảm được mỡ, mà không có khái niệm về “cơ bắp”, nghỉ chừng 15 phút để thở, em chỉ còn sức để cầm cục tạ 1 hoặc 2kg. Đối với em lúc đấy, tạ 5kg như một cái gì đó rất ghê gớm. Vào năm đó, khái niệm thực phẩm bổ sung Thể thao gần như không có, rất mơ hồ đối với một bạn nữ cấp 3 như em. Pre-workout còn ngu ác hơn. Trước tập thì ăn linh tinh, hoặc thậm chí còn chẳng bỏ gì vào bụng. Sau tập, uống 1 ngụm nước, chả thèm ăn chuối, rồi đi ăn mấy thứ linh tinh như bánh tráng nướng, bánh bèo, v.v… May mắn là em chưa bị tụt đường huyết lần nào.

Và đây là lần thứ 2 em từ bỏ, vì chẳng thấy kết quả tới đâu. Em gần như bế tắc vì cơ thể mỡ miều của mình. Mặc quần áo thì chẳng đẹp, toàn phải mua đồ free size để che lấp đi. Lúc nào, em cũng phải kè kè áo khoác bên cạnh để có thể che bớt lớp mỡ thừa trên cơ thể mình. Em tự ti và nhét mình vào vỏ bọc thế giới riêng, lao đầu vào game online một cách dữ dội. Đỉnh điểm cân nặng là 72kg.

Trong vòng 2 năm 2 tháng kể từ ngày tập gym ở phòng anh Mách, em không tập bất cứ môn thể thao nào đều đặn cả, có đăng ký võ Thái mà tập chưa được 1 tháng, rồi bỏ, lại vào tiệm game chơi.

Không tập thể dục đã đành, chế độ ăn còn tàn phá cơ thể ác hơn nữa. Em ăn đủ 3 bữa, nhưng bữa nào bữa nấy chụ ụ, nhiều ơi là nhiều, toàn ăn cho căng đét xong vác bụng ì ạch đi về. Mà thà ăn bổ đi không nói, toàn đi ăn vặt, ăn uống ở ngoài. Thêm nữa, em còn hay thèm ăn những loại kẹo dẻo, đồ khô ngọt ngọt, và đặc biệt là trà sữa chân trâu. Cứ buồn buồn là em vô siêu thị mini, mua 1 bịch kẹo dẻo 20 ngàn, chạy ra chỗ khác mua 1 ly trà sữa (lấy nhiều) chân trâu cũng 30 ngàn. Nhiều lúc thèm ngọt tới mức, em quất cho 3 ly / ngày. Giờ nghĩ lại thì đúng là quá kinh khủng, quá dã man với cơ thể của chính mình. Nhưng lúc này, em vẫn chưa nhận thức được gì cả, cho đến khi vào 1 ngày đặc biệt.

Vào đúng ngày 18.1.2015, bạn của chị họ mới đem 1 loại máy từ Mỹ về, máy đo về vi chất trong cơ thể. Em mới phát hiện, cơ thể quá nhiều tiềm ẩn của bệnh tật, như là: Gan nhiễm mỡ ( Em đo Inbody770 trước đó 1 tuần là gần 100.9 cm2), Mỡ máu, Loãng Xương ( Do đồ ngọt ngăn chặn quá trình hấp thu Canxi ), hệ miễn dịch kém, bao tử yếu, thành ruột non kém nên hấp thu dinh dưỡng không tốt,… Ôi thôi, lắm bệnh lắm… Ngoài mặt em có vẻ hơi sốc, chứ trong lòng em đã vỡ vụn tan nát. Đây chính là thời điểm em dành nhiều thời gian để suy nghĩ, để thay đổi.

“Tuổi 20 – Thời điểm đỉnh cao của tuổi thanh xuân, tuổi sức dai như trâu, mà thành ra như vậy đây “. Cảm giác như có 1 điều gì đập nát lòng tự trọng của chính mình vậy.

Cuối cùng, em tìm đến THOL, đến Hỏi đáp thể hình và luyện công ngày ít nhất 2 video, sửa soạn kiến thức cho mình cũng được kha khá, nên em thay đổi cách sống 1 cách tích cưc hơn trước rất rất nhiều. Nãy giờ có dài dòng đôi chút, em xin lỗi chị Hương nhiều vì phải đọc quá chừng. Chị uống nước cho đỡ khan cổ nhé, hi hi.

Chị em từng nói, “Mình tập trung vào công việc, rồi đến lúc ngã bệnh, công việc có chăm lại mình không?”. Đó là điều em thực sự thức tỉnh và thay đổi một cách tự nguyện hoàn toàn. Coi như em đang đầu tư vào 1 cổ phiếu dài hạn đáng giá vô hạn.

Lúc em viết thư cho Anh Chị, là em tròn 6 tháng nghiêm túc. Cân nặng em giảm từ 72kg xuống còn 61kg.
Người em săn hơn, gọn gàng hơn và làm gì, đi đâu cũng tự tin hẳn ra. Gặp ai cũng trố mắt nhìn em, ngạc nhiên đếm không xuể. Em mặc đồ hay thử đồ đều cảm giác rất đã. Mặc quần hơi ôm với size nhỏ rất đẹp, rất vừa vặn. Áo hơi ôm, không chơi free size nữa, bụng còn nhỏ hơn ngực, tự tin lắm ạ. Sức khỏe tốt hơn, không bị bệnh vặt như hắt xì hơi sáng sớm, mệt mỏi khi học tập, ra nắng không bị chóng mặt, đi đứng nhanh nhẹn, nhìn đâu cũng thấy đẹp, thấy vui, khí lực tràn trề, da dẻ hồng hào, tâm hồn thư thái, cứ thế mà mọi việc tiến triển lúc nào cũng ổn thỏa, tốt đẹp.
Tuy nhiên, em hướng về tạng Muscle nhiều hơn là Fitness. Em thích tập với tạ tương đối nặng với sức để cảm nhận nét cơ trên cơ thể mình trong gương, thích cảm giác vừa xong 1 set Squat nặng với thớ cơ đùi săn chắc, Deadlift tới lúc tưởng như không thở nổi. Sở thích của em hơi biến thái và mong anh chị đừng mắng em.
Thôi thì cũng dài dòng quá, em xin phép kết thúc lá thư tâm sự của mình tại đây. Em cũng mong muốn cho nhiều bạn thấy rằng, việc tập luyện chỉ chiếm 30% thành công hiện tại, mà còn ở chế độ dinh dưỡng, ăn kiêng và quan trọng nhất là “Thái Độ nghiêm túc” 100% đối với cơ thể mình và “Tư Duy” để xác định hướng đi đúng đắn.
Công lớn thứ 2 là nhờ sự tận tình, nhiệt huyết tràn trề của Anh Chị truyền đạt cho chúng em. Em chỉ biết chúc 2 Anh Chị thật nhiều sức khỏe, sức mạnh để chống chọi với bão thế giới ! Anh Chị cứ yên tâm, sóng gió bên ngoài có lớn cỡ nào, nhưng đâu đó trong góc nhỏ Sài Gòn, vẫn có em luôn âm thầm ủng hộ BBT và THOL rất nhiều!