Tại sao càng trưởng thành càng cô đơn? – ALYNGAN
5/5 – (2 bình chọn)
Cô đơn ở tuổi trưởng thành là cảm giác trống trãi trong các mối quan hệ xung quanh mà giới trẻ đang dần thu mình trong thế giới riêng của mỗi người.
1. Cô đơn bởi vì chúng ta không còn ngây thơ
Ai rồi cũng phải lớn lên, ở độ tuổi trưởng thành chúng ta không còn ngây thơ nữa. Thuở bé bất kể trải qua chuyện gì chúng ta đều thể hiện cảm xúc rõ ràng là cười, khóc, giận dỗi. Tới độ tuổi trưởng thành, tất cả các cảm xúc chúng ta đều thể hiện là cười hoặc im lặng. Càng lớn chúng ta càng hiểu rằng không phải tất cả chuyện vui nào trong cuộc sống đều cười vui vẻ và chuyện buồn cũng vậy.
Trải qua quá trình trưởng thành, chúng ta dần dần thu mình lại trong thế giới bé nhỏ của chính mình, chúng ta cũng dần dần độc lập hơn.
Lúc trẻ thơ, chúng ta muốn lớn lên, chúng ta muốn được đi làm có công danh, sự nghiệp, chúng ta muốn tự do. Cái giá của trưởng thành đó sự cô đơn cùng với nỗi sợ hãi.
Trưởng thành rồi, chúng ta hiểu rằng những thứ xảy ra không đơn giản chút nào. Bởi vì chúng ta suy diễn và tưởng tượng quá nhiều, người khác nói đó là chuyện A, nhưng chúng ta nghĩ ngợi xa xôi để suy diễn đó thành chuyện B, chuyện C, …
Xem thêm: Hạnh phúc chỉ đơn giản là tự yêu lấy bản thân mình
2. Chúng ta phải tự mình gánh vác mọi thứ
Càng lớn chúng ta càng khó tìm kiếm được một người nào đó để tâm sự, chia sẻ những chuyện hằng ngày.
Cuộc sống trẻ thơ thật thà mà thú vị. Tuy phiền phức vì sự quản giáo của cha mẹ nhưng lại vô tư, vô lo, tất cả chuyện lớn nhỏ đều thư gửi với cha, mẹ. Đến khi lớn rồi, cuộc sống thực sự chẳng dễ dàng, đơn giản. Mỗi ngày trôi qua chúng ta đều tất bật, bỏ qua những muộn phiền mà chăm lo cho bản thân, lo toan đủ thứ lớn lao khác về cơm áo gạo tiền, nghiệp sự hay địa vị xã hội.
Trưởng thành rồi, độc lập rồi, hầu hết tất cả mọi thứ chúng ta trải qua đều tự mình gánh vác. Nếu chúng ta nói về chuyện vui, chúng ta sợ người khác nói mình khoe khoang, còn nói về chuyện buồn thì chúng ta sợ người ta đánh giá mình thế này, thế kia.
Danh bạ chứa nhiều người thân nhưng chúng ta không còn can đảm để chia sẻ với họ về những cô đơn, lo toan. Bạn bè ai cũng có cuộc sống riêng, gia đình thì cũng có nỗi niềm riêng. Có lúc chúng ta nghĩ đến, nhưng suy nghĩ lại rồi thôi. vì sợ mang lại thêm muộn phiền, lo lắng cho họ.
Xem thêm: Trưởng thành – Chặng đường đơn độc đến lạ
3. Cô đơn vì chúng ta khó tìm được người thật tâm
Trong lời bài hát có câu” Triệu người quen có mấy người thân”. Đúng vậy, trong một ngày, chúng ta có thể kết nối với nhiều người, giữ lại vài người, liên lạc lâu hơn với ít người. Nhưng trong số đó, chúng ta có tâm sự lâu dài với ai được không, liệu có ai thật tâm trải qua những khó khăn cùng mình.
Có nhiều người đến chỉ để mải mê nghe câu chuyện vui của bạn, đôi lúc chuyện buồn họ cũng nghe qua loa. Nhiều lúc họ đến chỉ để tìm bạn trút những stress hơn là mong muốn bạn được vui nhiều hơn. Đến một lúc nào đó, chúng ta chân thành cảm ơn người nào chịu ở bên cạnh. Những người còn lại chúng ta giữ lại tên trong danh bạ, hay chỉ đơn giản là cái chào nhau lúc gặp mặt. Chẳng cần xen vào cuộc sống của nhau quá nhiều, miễn là chia sẻ cùng nhau.
Cuối cùng, cách tốt nhất là chúng ta hãy cứ sống vô tư, hồn nhiên, giữ lại chút trẻ thơ và không được quên rằng hành động gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Vui buồn tự ta cảm nhận, hạnh phúc hay khổ sở tự ta trải qua mà không cần đồng cảm hay thương hại của ai.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, cuộc sống độc lập của người trưởng thành đều trải qua cô đơn. Miễn là bản thân chấp nhận được thì bất kỳ khó khăn nào chúng ta cũng có thể bước qua.