[REVIEW] Thập tam yêu (Em là ánh sao duy nhất đời anh) – Vân Nã Nguyệt

21

Đầu tiên cứ phải cảm thán một câu là năm nay mình năng suất quá đi :3, còn nhớ năm ngoái cả năm hình như được mỗi hai ba bài review mà năm nay không chỉ chăm review mà còn gánh cả phần edit truyện nữa mặc dù lịch học cũng không dư dả lắm, hihi.

Sắp tới mình còn dự định viết nốt reading list của 2018, tiếp đó còn định sẽ đăng những bài review ngắn mấy truyện mình rất thích nhưng không có thời gian review kĩ lưỡng nữa, đang định tầm một lần post sẽ post liền 5 bộ, hoan nghênh mọi người ghé xem, nhưng mình nói trước là mình chỉ thích đọc truyện ngọt sủng thôi ý =)))

“Thập Tam Yêu” là bộ truyện mới hoàn gần đây thôi, cũng là bộ gần nhất mình đọc mà lại có số chương ngắn như vậy (54 chương) nên chỉ đọc trong tầm hơn 1 ngày, và cũng là bộ mình vừa mới đọc xong luôn.

Thập Tam Yêu-Thập Tam và Yêu Yêu, cũng là nhũ danh của hai nhân vật chính Trần Hứa Trạch và Chu Yểu.

Có một lần bà nội Trần cùng mẹ Chu chơi mạt chược đồng thời bốc được “Thập Tam Yêu”, vì thế Trần Hứa Trạch được đặt nhũ danh là “Thập Tam”, còn nhũ danh của Chu Yểu thì là “Yêu Yêu”.

“Bạn có biết Thập Tam Yêu không?

Là cách gọi tên của một ván bài khi ù trong mạt chược.

Nó được gọi là Thập Tam (mười ba) Yêu, nhưng tổng cộng có mười bốn cây, chỉ biết có hai cây, hoàn toàn giống nhau.

Hai cây hoàn toàn giống nhau kia sẽ tạo thành một cặp duy nhất.

Có, cũng chỉ có một đôi.”

Dường như cũng trong khoảnh khắc đó, ván bài ấy đã định nên một mối duyên phận giữa hai con người trẻ tuổi này.

Trần Hứa Trạch và Chu Yểu là hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau trong con ngõ nhỏ, nhà ở gần nhau. Hai trẻ vô tư, thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua mười tám năm thanh xuân tươi đẹp, nam anh tuấn lạnh lùng, nữ dịu dàng xinh đẹp.

Thời gian mười tám năm gắn bó khiến cho họ thân thiết, thấu hiểu nhau hơn bất kì ai. Chỉ cần một ánh mắt, dù không lên tiếng, cũng có thể hiểu được đối phương nghĩ gì. Sự ăn ý giữa hai người, là kiểu ăn ý khiến người ta cảm giác dường như họ đã tự tạo cho mình một tấm chắn vô hình ngắn cách hai người với những người khác.

Trần Hứa Trạch là một chàng trai từ nhỏ đã lớn lên bên ông bà nội, sau khi hai người qua đời, anh cũng không đi theo bố mẹ, mà lựa chọn ở lại con ngõ nhỏ đó, mà nguyên nhân chính là đến từ phía bố mẹ anh, hay nói cụ thể hơn là cái bóng ma tâm lí mà họ gây nên cho anh, khiến tuổi thơ của anh bị ám ảnh, và cũng có lẽ vì thế, mà càng lớn, anh càng lạnh lùng, thu mình lại, lúc nào cũng có thể dùng một ánh mắt doạ người ta sợ.

Hoá ra gia đình anh, cũng chẳng phải như anh nghĩ.

Một đứa trẻ mới bao tuổi bị buộc phải chứng kiến thế giới tàn nhẫn của người lớn, thì trong lòng sao có thể chịu đựng nổi.

Nhưng thật may, trong khoảng thời gian khó khăn mà tưởng chừng anh sẽ lạc lối, sa ngã ấy, Chu Yểu đã luôn ở bên cạnh anh, là ánh mặt trời sưởi ấm anh khi anh sắp sửa bị bóng ma trong lòng nuốt chửng.

Chu Yểu là một cô gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn, do hoàn cảnh gia đình, cô trong mắt mọi người là một cô gái chăm ngoan học giỏi, là “con nhà người ta” hàng thật giá thật, không bao giờ khiến bố mẹ phải lo lắng.

Cô gái ấy từ nhỏ đã ở bên cạnh Trần Hứa Trạch, mà Trần Hứa Trạch, trong đám trẻ con sống trong ngõ nhỏ, cũng chỉ chịu chơi với mình cô.

Hai người chỉ học cùng nhau khi lên tiểu học, nhưng sau đó cô lại chuyển trường, rồi lên sơ trung, cùng với hai năm cao trung, hai người vẫn học khác trường nhau, nhưng mỗi sáng, Trần Hứa Trạch đều sẽ đợi Chu Yểu cùng đi học, tan học cùng về nhà, thói quen ấy duy trì suốt nhiều năm.

Cho đến năm lớp 12, Chu Yểu chuyển đến Thất Trung, ngôi trường Trần Hứa Trạch đang theo học.

Nhìn bề ngoài Chu Yểu khiến cho người ta cảm giác cô chỉ là một cô gái yếu đuối, đụng cái là ngã, nhưng thực ra nội tâm của cô cực kì kiên cường, nghe người ta nói lời khó nghe, cô cũng chẳng thèm để ý, như không quan tâm, mà cũng như khinh thường.

Nhưng…cô cũng có giới hạn của bản thân, chỉ cần chạm vào, thì cô sẽ lập tức xù hết gai nhọn lên công kích đối phương.

Mà giới hạn của cô, là Trần Hứa Trạch.

Đối với cô, Trần Hứa Trạch là một sự tồn tại đặc biệt mà ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ. Dường như cô đã quen nghe theo anh, quen với suy nghĩ chuyện gì cũng đặt anh lên trước, quen với việc…có anh ở bên.

Nên khi có người không biết sống chết chạy đến khiêu khích cô, cô chỉ bình thản dùng lời nói thong dong đáp trả, không để đối phương xơ múi được miếng nào.

Muốn chiếm lấy anh, có bản lĩnh thì tới thử xem.

“…Cô thường cảm thấy thế giới này vừa giống thiên đường cũng vừa giống địa ngục, nhưng thật ra, đôi khi nó đơn giản như một ly đồ uống.

Người thì có ly chỉ toàn ngọt, người thì có hơi chua chua, còn có người, chỉ vừa lắc ly là có thể ngửi được một mùi đắng chát nồng nặc.

Trong mười tám năm cuộc đời cô, cô chỉ có duy nhất một ngụm này.

Trần Hứa Trạch là một ngụm này của cô.

…một ngụm trà sữa ngọt ngào duy nhất.”

Mà với Trần Hứa Trạch, cô gái nhỏ Yêu Yêu là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Đối với Chu Yểu, không biết từ bao giờ, hạt giống tình cảm đã lặng lẽ nảy sinh trong lòng Trần Hứa Trạch, anh chỉ biết là, chuyện anh lo lắng chăm sóc yêu thương cô như là lẽ dĩ nhiên, như thói quen mà anh đã làm không biết mệt suốt bao nhiêu năm qua, anh thì chẳng sao cả, nhưng động vào Chu Yểu của anh…thì tuyệt đối không được.

“Có một người, rất đặc biệt trong lòng cậu.

Cậu thương nhớ người này, thương nhớ rất nhiều ngày, rất nhiều năm.”

Nhưng đối với cô gái luôn dịu dàng thiện lương ấy, anh cũng có sự áy náy hối hận.

Chỉ vì trong phút chốc không kiềm chế được cảm xúc, anh đã làm ra hành động khiến bản thân phải hối hận cả đời, cũng để lại trên người Chu Yểu một khiếm khuyết mãi mãi không thể xoá mờ, khiến cho quãng đời đi học của cô phải chịu đựng sự chế nhạo, mỉa mai, xa lánh từ những người bạn học.

Anh cảm thấy, anh nợ cô cả đời này, và anh cũng thầm quyết định dùng nốt phần đời còn lại để yêu thương và bù đắp cho cô gái nhỏ của anh.

“Có một vài người, chính là như vậy.

Giữa một đám người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là đã có thể nhìn thấy cô ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã tìm kiếm bóng dáng cô ấy, ngay từ giây đầu tiên là đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.

Dù cho thế gian muôn dạng, chúng sinh đông đảo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, trái tim sẽ lập tức bị hoà tan.

Có thể khiến Trần Hứa Trạch trở thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có mình Chu Yểu.”

Trần Hứa Trạch cảm thấy, sự bất hạnh của Chu Yểu, một nửa là từ anh, mà nửa kia, là từ bố mẹ của cô.

Cô vốn là một cô gái được cha mẹ yêu thương cưng chiều hết mực nhưng không biết từ bao giờ, cô không còn được hưởng thụ những điều đó nữa.

Chỉ vì sự không hài lòng của trưởng bối, từ những lời nói khó nghe nặng tư tưởng “trọng nam khinh nữ” từ những người hàng xóm, khoảng cách giữa cô và bố mẹ dường như càng ngày càng kéo giãn.

Bởi vì thế, cô trưởng thành sớm, luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời, cố gắng chăm chỉ học tập. Trong mắt người khác, cô đã hoàn mĩ lắm rồi, nhưng trong mắt một số người, dường như cô có làm gì cũng không đủ tốt.

Mọi việc cô làm, cũng chỉ vì mong mỏi một chút quan tâm từ bố mẹ mình, nhưng họ năm lần bảy lượt khiến cô phải thất vọng.

Nhưng cũng không sao cả, cô thất vọng thì thất vọng, ít nhất vẫn còn anh Thập Tam ở bên cô, sẵn sàng chia sẻ vui buồn cùng cô.

Cô được điểm cao, không còn được bố mua bánh kem cho nữa, anh sẽ mua cho cô.

Bị mẹ trách mắng, cũng sẽ có anh ở bên làm chỗ dựa, nghe cô kể lể.

Giữa hai người họ không có nói bao nhiêu lời âu yếm sến sẩm, tình cảm của họ, phần lớn đều là dùng hành động mà thể hiện, mỗi một hành động nhỏ thôi cũng có thể khiến đối phương rung động, vui vẻ không thôi.

Mặc dù cuộc sống của Chu Yểu không quá hạnh phúc, nhưng may mắn là bên cạnh cô luôn có những người bạn sẵn sàng ở bên bảo vệ cô, quan tâm cô, không vì khiến khuyết của cô mà xa lánh, lòng người ấm hay lạnh, cô biết rất rõ ràng.

“Thập Tam Yêu” tuy là một câu chuyện gắn mác ngọt sủng, nhưng đồng thời nó cũng phơi bày nhiều góc khuất  nơi trường học và gia đình, khi ngôi trường nơi Chu Yểu học lại tồn tại vấn nạn bạo lực học đường cực kì nghiêm trọng, những con người vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường vô trách nhiệm với phát ngôn của bản thân mà không biết mình đã khiến người khác bị tổn thương, thậm chí bị dồn đến đường cùng. Giá trị của lời nói dường như cũng chỉ rẻ mạt như vậy. Hay là gia đình Chu Yểu, một gia đình với người mẹ luôn canh cánh những lời mỉa mai của mẹ chồng khi gia đình bà không có đứa con trai để nối dõi tông đường, những lời chế nhạo của hàng xóm khi vợ chồng bà lại cưng chiều một đứa con gái sau này cũng chỉ là bát nước đổ đi, vì vậy mà cả bố lẫn mẹ đều vô tình cố ý mà không tiếng động trút giận lên Chu Yểu, đứa con mà ông bà đã từng hết mức thương yêu. Hoặc là như gia đình Trần Hứa Trạch, bố mẹ vô tâm, chỉ biết làm sao để hưởng thụ cuộc sống vinh hoa, tìm kiếm niềm vui cho bản thân mà không chịu suy nghĩ vì đứa con của mình.

Nhưng cũng may là, những kẻ làm chuyện xấu, cuối cùng cũng nhân quả báo ứng, mà bố mẹ Chu Yểu cũng dần dần tỉnh ngộ, tình cảm gia đình lại trở về như xưa.

Câu chuyện về Chu Yểu và Trần Hứa Trạch kết thúc khi hai người họ sắp sửa bước vào cánh cổng đại học.

Dù tương lai ra sao đi chăng nữa, tình yêu của họ, như Trần Hứa Trạch nói, sẽ luôn “rực rỡ, vĩnh hằng, bất diệt.”

Thập Tam và Yêu Yêu, vĩnh viễn là một đôi.

Họ cũng không thề nguyền điều gì xa vời, chỉ đơn giản hứa hẹn với nhau rằng rằng sẽ nắm tay nhau trưởng thành,  đi hết một nơi tốt hơn.

Chu Yểu: “Cậu biết không? Thế giới này, mọi người cuối cùng cũng sẽ rời đi…Nhưng mình đồng ý với cậu, mình sẽ cố gắng, cố gắng hết sức để ở bên cậu lâu hơn một chút.”

Trần Hứa Trạch: “Chúng ta đã hẹn sẽ cùng nhau ra khỏi ngõ nhỏ kia, sau đó chúng ta thật sự làm được, rời khỏi ngõ nhỏ, anh và em, đều có những chỗ thiếu sót của riêng mình, nhưng anh cảm thấy rất thoả mãn…Khi đó em cười với anh, mặt mày cong cong, khoé môi nhếch lên, trong nháy mắt đó anh đã tưởng tượng ra tương lai của chúng ta sau này.”

“Cậu muốn cùng Chu Yểu, cùng nhau đi qua năm tháng dài lâu của cuộc đời.”

“Nếu như bốn mùa đều có em, cả đời này, sẽ rất tốt.”

“Chu Yểu yêu thế giới

Trần Hứa Trạch yêu Chu Yểu.”

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…