Nữ Phụ Công Tâm Kế – Thuần Bạch Xuẩn Bạch

Nữ Phụ Công Tâm KếTác giả: Thuần Bạch Xuẩn BạchConverter: AnreaThể loại: Hiện Đại, Xuyên NhanhEdit: Kiri + MộcTình trạng: đã hoàn convertĐộ dài: 110 ChươngNguồn: ๖ۣۜPhù ๖ۣۜDung ๖ۣۜCốc Phần “Đừng quên em” Năm tháng tĩnh lặng Nữ phụ công tâm kế, nam chính đại nhân, đừng chống cự, từng người từng người rơi vào tay giặc đi thôi.Gặp phải nam chính:Một, nam chính bệnh kiều [1] nhạy cảm.Hai, nam chính lạnh nhạt lạnh lùngBa, nam chính như hoaBốn, nam chính kiêu ngạo xù lôngNăm, nam chính tự kỉ ngốc nghếchSáu, nam chính dị giới nhập maBảy, nam chính tàn tậtỞ đây cần chú ý:Một, 1 vs 1Hai, sẽ không tận lực bôi đen nữ chính, hầu hết thời gian có nữ phụ ở đó, các cô ấy đều không có việc gì.Ba, nói là xuyên nhanh nhưng thật ra cũng không nhanh, tác giả hy vọng có thể viết hoàn chỉnh mỗi câu chuyện.Bốn, tam quan không hợp hoặc thích nữ nhân đáng yêu ngốc nghếch mời quay đầu, tác giả có trái tim thủy tinh dễ vỡ xin hãy dịu dàng một chút. Đương nhiên, có ý kiến gì đều có thể nói, chỉ cần không công kích thân nhân vậy liền hòa thuận vui vẻ.Nội dung: xuyên không, xuyên nhanh, ân oán tình cừuDiễn viên chính: Diệp TửPhối hợp diễn: rất nhiềuKhác: xuyên nhanh, công lược [2] nam chính.[1] bệnh kiều:Đây là từ được mấy bạn TQ dịch từ “yandere” của Nhật qua đấy ạ.Yandere là gì? – Đây là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nv yandere có tâm lý ko bình thường. Từ “yan” là một phần của từ “yanderu” có nghĩa là “bệnh”.Theo định nghĩa của baike thì “bệnh kiều” là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác vân vân.Kiri: đại khái là có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ và có phần nhút nhát.[2] công lược:Cái từ này trong Vietpharse dịch là “tiến công chiếm đóng”, từ này dịch tắt sát nghĩa cũ, nghĩa chuẩn của từ “công lược”. Nhưng theo từ điển ngôn ngữ hiện đại thì từ “công lược” được baike giải thích như sau:Tại trò chơi yêu đương cùng vai nữ chính hoàn thành good ending/happy ending thì được gọi là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì có một số trò yêu đương có độ khó nhiều, cần mượn dùng bí tịch (hệ thống) mới có thể hoàn thành good ending/happy ending, cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là “công lược/tiến công chiếm đóng”. Từ nay ban đầu áp dụng cho các trò game xã hội (ví dụ như TheSim ý), rồi chuyển qua dùng cho thể loại ngôn tình mang theo “hệ thống”.

~~ Chỉ muốn giam cầm em ~~ Chương 1: Chỉ muốn giam cầm em [1] Edit: Kiri Ngay vào lúc lấy lại được ý thức, thậm chí Diệp Tử không cần mở mắt cũng biết là mình đã tới một thế giới mới. Cô mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng nặng nề. Cô hơi bất ngờ nhíu nhíu mày, sau khi cảm giác được thân thể này có điều bất thường, sắc mặt vốn tái nhợt lập tức trở nên khó xem. “A!” Diệp Tử nhích người theo bản năng, nhất thời rên lên một tiếng, tiếng kêu chỉ ú ớ trong cổ họng, trầm thấp mà ngắn ngủi. Ánh mắt của cô hơi lóe lên, rốt cuộc tình hình bây giờ ra sao. Miệng cô bị cái gì chặn thế, miệng bị nhét một cái khăn sâu vào tận cuống họng, làm cô khó chịu đến buồn nôn, cũng khiến cô không thể nào hít thở thoải mái, chỉ có thể nặng nề cố gắng hô hấp bằng mũi. Không chỉ thế, hai tay bị khóa trái ở phía sau, giờ tay vừa đau vừa xót, hai chân cũng bị xích lại, nhưng độ dài xích không quá dài, chắc là chỉ để cô đi lại trong một khoảng cách ngắn. Nhưng quan trọng nhất là…… Diệp Tử hơi không thoải mái lắc lắc đầu, tiếng kim loại leng keng vang lên. Đây chính là thứ khiến cô không thoải mái nhất, trên cổ cô cũng có vòng. Hơn nữa, hiển nhiên thứ này không phải vòng da tình thú linh tinh gì đó, xúc cảm lành lạnh đặc biệt của kim loại khiến cô thấy rất không thoải mái. Cái vòng này siết chặt vào cổ cô, trên đó còn gắn với một dây xích khóa chặt vào vách tường trước giường. Xem ra nhiệm vụ này ít nhất cũng phải cấp D. Lần nào đưa nhiệm vụ cho cô cũng thế. Ánh mắt Diệp Tử tối sầm lại, có tia nguy hiểm chợt lóe qua. Bây giờ thậm chí tâm tình quan sát xung quanh cô cũng không có, hờn giận đặt câu hỏi trong đầu: “Ngô Xuyên, kịch bản thế giới này đâu? Sao đến giờ còn chưa truyền tới?” Một giọng nói ngả ngớn lập tức vang lên ở trong đầu cô, giọng nói ấy tràn đầy ý cười: “Này, Tử Nữu, giờ nhìn cậu thật TM gợi cảm.” (Tử Nữu: phương Bắc gọi bé gái là Nữu Nữu.) (TM: mẹ nó) “Câm miệng, kịch bản.” Huyệt Thái Dương Diệp Tử giật giật. “Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy, để tớ chụp một bức đi.” Ngô Xuyên ngồi trước màn hình cười đến là dâm đãng. Diệp Tử thản nhiên cười cười: “Tùy tiện đi, dù sao cũng không phải là cơ thể của tớ.” “Ồ? Phải không?” Ngô Xuyên nhíu mày nhìn nữ nhân gợi cảm lại nguy hiểm trên màn hình, rồi sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ đây không phải thân thể của Diệp Tử ư?” Cô xuyên đến thế giới nào cũng đều tên Diệp Tử nên không thể phản bác, vì thế cô chỉ có thể yên lặng trợn mắt xem thường, không muốn để ý tới hắn. “Này, tiểu thuyết gốc của thế giới này.” Ngô Xuyên cười cợt cô một lúc rồi mới làm chính sự. Diệp Tử chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, vô số tin tức mạnh mẽ nhồi vào đầu cô. Đây là tiểu thuyết kiểu hắc ám, tình tiết đều có vẻ tối tăm mà kỳ quái. Giờ cô đang sắm một vai diễn đại khái là một vật hy sinh, ngay chương đầu đã viết về cái chết thảm thiết của cô ta. Là mối tình đầu của nam chính Kiều Diễm, vốn dĩ hai người cũng có một thời gian hạnh phúc, nhưng chẳng được bao lâu cô gái này đã thấy chán. Cô ta bắt đầu lén hẹn hò với một người đàn ông khác đang theo đuổi cô ta, vào một lần đang ăn cơm tối thì bị Kiều Diễm phát hiện. Vì thế dù chột dạ nhưng cô ta vẫn cố giả vờ tự nhiên đề nghị chia tay: “Ồ, bị anh phát hiện rồi sao, nếu vậy thì nói trực tiếp với anh luôn, em không còn thích anh nữa, chúng ta chia tay đi.” Những lời này như một mồi lửa đốt cháy thần kinh nguy hiểm của Kiều Diễm, hắn cực kỳ lạnh nhạt hào phóng chia tay hòa bình với cô ta, nhưng ngay ngày hôm sau đã nhốt Diệp Tử vào một căn biệt thự trên núi của mình. Trong thời gian bị nhốt Diệp Tử đã có ý chạy trốn một lần nhưng không hề thành công, bị Kiều Diễm đánh gãy hai chân nên tuyệt vọng tự sát. Cô ta lấy dĩa ăn cơm đâm mạnh vào cổ tay mình, đâm liên tục để máu chảy lênh láng suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng chấm dứt được thống khổ của bản thân. Tất cả tình tiết cộng lại cũng không quá ba chương, cô ta chỉ là một vật hi sinh để tác giả thể hiện sự cực đoan của nam chính mà thôi. “Bệnh kiều sao?” Diệp Tử hơi nhíu nhíu mày, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. (Bệnh kiều: Đây là từ được mấy bạn TQ dịch từ “yandere” của Nhật qua đấy ạ. Yandere là gì? – Đây là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nv yandere có tâm lý ko bình thường. Từ “yan” là một phần của từ “yanderu” có nghĩa là “bệnh”. Theo định nghĩa của baike thì “bệnh kiều” là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác vân vân. Kiri: đại khái là có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ và có phần nhút nhát.) Lần này phân cảnh của nữ chính còn rất lâu mới đến, theo tiểu thuyết thì ít nhất cũng phải ba năm sau khi cô ta chết. Không có tiếp xúc gì với cô gái kia mới là tốt nhất, dù sao cô đã xuyên qua đây rồi thì nữ chính cũng không còn việc gì để làm đâu. Nhưng, bệnh kiều thì nên tiến công chiếm đóng thế nào mới tốt đây? Diệp Tử còn đang trầm tư thì chợt nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn theo bản năng thì thấy một người đàn ông sắc mặt u ám bước vào. Khuôn mặt cực kỳ anh tuấn nhưng vì trong mắt có lệ khí nên có chút hung ác nham hiểm, chờ hắn đến gần Diệp Tử liền thấy mắt hắn vằn đỏ và thâm đen, rõ ràng là vô cùng mệt mỏi. Hắn bỏ thứ vừa bưng vào sang một bên rồi thô lỗ lôi Diệp Tử lên. “Ưm!” Diệp Tử nhíu nhíu mày, ngồi thẳng lưng nhìn hắn nhưng không có hành động phản kháng gì. Kiều Diễm giơ tay tháo cái thắt lưng quấn quanh miệng Diệp Tử ra rồi cũng rút chiếc khăn đang nhét trong miệng cô ra. Cảm giác vải dệt ma xát cổ họng làm Diệp Tử không nhịn được mà nôn khan. “Xúc miệng.” Hắn lạnh lùng đưa một chén nước đến cạnh miệng cô, Diệp Tử cảm thấy cằm mình gần như đau đến mất hết tri giác, là do mình đã bị nhốt mấy tháng sao, không phải mấy ngày nay mình vẫn bị chặn miệng chứ. “Cô muốn tự xúc hay để tôi đổ vào?” Lúc này Diệp Tử mới phản ứng lại, ngoan ngoãn mở miệng ra theo lời hắn nói. “Ồ, tôi còn nghĩ cô lại muốn phun vào mặt tôi tiếp chứ?” Vốn Diệp Tử đang chuẩn bị nhổ nước vào chén trà bên cạnh, nghe hắn nói vậy liền hơi hơi dừng lại, nhưng vẫn không nói gì như cũ. Chắc Kiều Diễm cảm thấy không thú vị nên cầm bát ở bên cạnh đút cô ăn cơm, Diệp Tử không hề có phản ứng gì, hắn đưa thìa cơm đến cô liền há miệng, không nói lời nào cũng không hề giãy dụa phản kháng. Đợi ăn cơm xong, Kiều Diễm đang định nhét cái khăn lúc nãy vào miệng cô, Diệp Tử lập tức nghiêng đầu, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Trên đấy đầy nước bọt đấy, bẩn muốn chết, anh không thể đổi cái khác sao?” Kiều Diễm mị mắt: “Cô lại muốn làm gì?” Diệp Tử lắc lắc cổ mình, khẽ cười nói: “Đã như vậy rồi anh còn sợ cái gì?” Hắn nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, rốt cục cũng đứng dậy: “Chờ.” Có lẽ là do đứng dậy quá nhanh, Kiều Diễm hơi lảo đảo, hắn vội chống tay vào tường để ổn định thân mình đợi cảm giác nặng nề trong đầu tan biến. “Anh sao thế? Không thoải mái à?” Giọng Diệp Tử dường như có chút lo lắng, sau đó lại mang vài phần trào phúng: “Công việc gì mà khiến anh vội vàng ngay cả thời gian ngủ đều không có thế? Hai mắt đỏ quạch cả rồi.” Kiều Diễm cười nhạo một tiếng, giọng nói ngập tràn mỉa mai: “Cô đang quan tâm tôi sao? Sao thế? Muốn tôi chết sớm để chạy trốn à? Vô dụng thôi, nếu tôi thật sự chết thì cả đời cô cũng vẫn bị nhốt ở đây. À không, không phải cả đời, không đến dăm ba ngày cô cũng bị đói chết.” Nói xong Kiều Diễm chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài nhưng đầu lại càng ngày càng nặng, hắn cảm thấy cả người đều mất trọng tâm, làm hắn đứng không vững. Hắn cố bước thêm vài bước rồi đột nhiên ngã ngửa ra sau. “A!” Diệp Tử vội tránh sang bên cạnh theo bản năng, đầu Kiều Diễm liền đập mạnh vào thành giường rồi hắn nặng nề ngã xuống đất. Cô ngơ ngẩn nhìn Kiều Diễm đã hôn mê, sau khi phản ứng lại mới bất đắc dĩ thở dài. Xem ra đây chính là nguyên nhân Diệp Tử trước kia có cơ hội chạy trốn một lần. Diệp Tử nhớ lại nội dung, đầu tiên nguyên thân phát hiện trên người Kiều Diễm có khóa mở xiềng xích trên người mình, nhưng lại chỉ có thể cởi khóa tay chân, vòng sắt trên cổ vẫn khóa cô ta lại ở đây, cũng may cô ta phát hiện ra di động của Kiều Diễm nên lập tức báo cảnh sát. Đáng tiếc là cô ta không biết mình đang ở đâu, chỗ này là chỗ nào, còn chưa đợi cảnh sát hỏi rõ ràng, di động đã hết pin sập nguồn. Nguyên chủ nhất thời tuyệt vọng, tinh thần gần như hỏng mất, cô ta đập nát một chén trà rồi cầm mảnh vỡ đâm mạnh vào cổ Kiều Diễm, muốn giết hắn. Đương nhiên, cô ta không thể giết hắn, ngược lại còn khiến hắn tỉnh vì đau đớn. Nghĩ đến đây, Diệp Tử nhẹ nhàng cười cười, cô cố gắng lại gần tìm kiếm chìa khóa trên người Kiều Diễm. Đến lúc cổ tay cô đau đến mức sắp không nhấc nổi nữa thì rốt cuộc mới tìm được chìa khóa mở chân tay theo như tiểu thuyết mô tả. “Ai da.” Tay cô không biết đã bị khóa bao lâu, vừa nhấc lên đã đau đến trợn mắt. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Diễm đang hôn mê trên mặt đất, xoa bóp một lúc lâu rồi mới mở chân. Sau đó cô tìm thấy di động của hắn, mở danh bạ tra mãi mới thấy người cần tìm, lập tức gọi điện.

12

Có bài mới Re: [Hiện Đại, Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Công Tâm Kế – Thuần Bạch Xuẩn Bạch – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2: Chỉ muốn giam cầm em [2]

Edit: Kiri

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên một giọng nam khàn khàn: “Alo, Kiều Diễm, lại xảy ra chuyện gì thế?”

“Hắn ngất xỉu ở nhà, chú qua đây một chuyến đi.” Diệp Tử ngồi ở trên giường, vừa gọi điện thoại vừa tự bóp tay.

Nghe thấy giọng cô Chu Hâm Vĩ liền kinh ngạc trợn tròn mắt: “Diệp Tử? Sao lại là cháu? Cháu……….”

“Đừng có nói nhiều thế, di động sắp hết pin rồi, chú mau sang đi. Lúc ngất hình như đầu Kiều Diễm không cẩn thận bị đập vào thành giường, có lẽ là có chút nghiêm trọng. Sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, có vẻ như là thiếu dinh dưỡng, lại thiếu ngủ, nên chú mau cầm thuốc qua đây đi.”

“Này, rốt cuộc…….”

“Đúng rồi, chú có khóa nhà Kiều Diễm đúng không. Chú cũng biết là cháu không thể mở cửa cho chú được mà.”

Không đợi Chu Hâm Vĩ trả lời, Diệp Tử liền cúp điện thoại. Cô nhẹ nhàng kéo kéo vòng sắt trên cổ, vẫn cảm thấy mình hô hấp không được thoải mái.

Nhìn Kiều Diễm đang bất tỉnh nhân sự, Diệp Tử hơi do dự rồi cuối cùng vẫn hao tâm tổn sức kéo hắn lên giường. Cô cẩn thận giúp hắn cởi giày rồi nhàm chán ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.

“Anh nhốt em là vì yêu em sao?” Cô nhẹ nhàng gạt tóc lòa xòa trên trán Kiều Diễm, giọng điệu mềm mại lạ thường: “Nhưng em lại thấy thật ra anh không đủ yêu em đâu?”

Nói xong câu đó cô liền nở nụ cười, quay lưng về phía hắn nhẹ nhàng cười, ánh mắt mê mang lại trống rỗng.

Không bao lâu sau, Diệp Tử chợt nghe tiếng mở cửa, tiếng bước chân vội vã mang theo tâm tình lo lắng. Thậm chí Diệp Tử còn có tâm trạng tốt ra chào hỏi người đàn ông trung niên vừa bước vào: “Ồ, đã lâu không gặp, chú Chu.”

Chu Hâm Vĩ xách theo một va li thuốc, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc và khó hiểu: “Sao lại thế này?”

Diệp Tử khoanh tay trước ngực, đứng lên nhường chỗ cho ông: “Không phải lúc nãy đã nói rõ ràng qua điện thoại sao? Chính là vậy nha.”

Ánh mắt Chu Hâm Vĩ cực kỳ lợi hại, như muốn xuyên qua lớp ngụy trang trên mặt Diệp Tử nhìn vào nội tâm cô: “Chú không ngờ rằng trong tình huống như thế cháu lại làm vậy.”

Diệp Tử thu hồi nét tươi cười trên mặt, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Vậy thì chú chờ Kiều Diễm tỉnh lại rồi thảo luận với anh ta đi, còn giờ thì mau kiểm tra xem anh ấy có đập đầu mình đến hỏng không mới tốt.”

Chu Hâm Vĩ lại nhìn cô một cái, cuối cùng mới ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ giúp Kiều Diễm.

Diệp Tử ở bên cạnh trò chuyện câu được câu chăng với ông: “Gần đây anh ta bận nhiều việc lắm sao?”

“Không biết.”

“Vậy tại sao bộ dáng lại như tám trăm năm không ngủ thế kia.”

Chu Hâm Vĩ nghe vậy liền liếc mắt nhìn cô một cái: “Cháu ầm ĩ cả ngày, cháu nghĩ nó ngủ được sao?”

“À.” Diệp Tử nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hóa ra là cháu không đúng, chờ hắn tỉnh chẳng phải cháu còn phải nói xin lỗi sao. Xin lỗi, vì tôi không tốt nên anh mới không được ngủ, thật sự xin lỗi.”

Có lẽ là do ý trào phúng trong giọng nói của cô quá rõ ràng, vẻ mặt Chu Hâm Vĩ đã có chút mềm đi: “Đã thành thế này rồi sao cháu không sống cho tốt với nó. Cháu cũng biết tính Tiểu Diễm…….”

“Thật xin lỗi, trước khi bị nhốt ở đây cháu không hề biết anh ta như thế này.” Cô kéo kéo xích sắt trên cổ mình: “Hơn nữa, chú nghĩ như thế này còn có thể sống tốt à?”

Chu Hâm Vĩ không biết nên trả lời như thế nào, bất đắc dĩ thở dài: “Cháu cứ muốn trốn ra ngoài suốt, nhưng Tiểu Diễm lại thà giết cháu chứ nhất định không cho cháu phản bội, hai người các cháu……”

“Phản bội anh ta ư?” Tiếng Diệp Tử rất nhẹ, mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước: “Phải không, anh ấy chỉ để ý người khác có phản bội mình hay không.”

“Cháu nói gì?” Chu Hâm Vĩ đang treo bình truyền cho Kiều Diễm nên không nghe rõ cô nói gì.

Cô cười cười không trả lời: “Không có gì. Anh ta sao rồi?”

“Không sao, vết thương trên đầu chỉ là ngoại thương.” Vẻ mặt của ông hơi khó coi: “Nhưng quả thật là thiếu ngủ và thiếu dinh dưỡng, tiểu tử này, nói với nó bao nhiêu lần rồi vẫn thế.”

Nói xong ông thoáng nhìn qua bát đũa trên bàn: “Bản thân nó đến cơm còn lười ăn nhưng luôn bớt thời gian về nấu cơm cho cháu.”

Diệp Tử cười cười, không phản bác.

“Khi nào thì anh ta tỉnh?” Cô quay đầu lại nhìn Kiều Diễm đang nằm trên giường, vẻ mặt lại dịu dàng đến bất ngờ.

Chu Hâm Vĩ càng thấy khó tin, từ khi Diệp Tử bị Kiều Diễm nhốt lại, đây là lần đầu tiên ông thấy cô dùng ánh mắt như vậy nhìn Kiều Diễm, dường như là lo cho nó. Nhưng ngay sau đó ông lại thấy suy nghĩ của mình hơi buồn cười, tuy rằng ông nhìn Tiểu Diễm lớn lên từ nhỏ, dù nó làm gì cũng đều đứng về phía nó, nhưng cũng không đại biểu cho việc ông tán thành chuyện này. Ông cũng biết, là một người con gái bình thường, dù ban đầu có yêu người đàn ông kia không, thì đều tuyệt đối không thể chịu đựng được sự đối đãi điên cuồng biến thái như thế này.

Ông đứng dậy, nhìn Diệp Tử từ đầu đến chân một lượt: “Sao cháu mở được xiềng xích?”

Diệp Tử quay quay cái chìa khóa bằng đầu ngón trỏ: “Tìm được trên người anh ta sau khi hôn mê.”

“Vậy mà cháu không trốn?”

“Vì chỉ có hai chìa thôi, chìa quan trọng nhất lại không có, cháu cũng hết cách.” Tuy rằng nói như vậy nhưng vẻ mặt Diệp Tử lại như chẳng hề để tâm đến điều đó, cũng chẳng có chút tiếc hận nào.

Chu Hâm Vĩ nhẹ nhàng cười cười, lại nhìn Kiều Diễm ở bên cạnh: “Cháu sẽ không làm gì nó chứ?”

Diệp Tử cười nhạo một tiếng: “Nếu muốn làm gì thì cháu còn gọi điện thoại cho chú làm gì?”

“Nếu vậy thì chú đi trước, chiều còn phải vào viện.” Chu Hâm Vĩ đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Diệp Tử, nhưng ông cũng không muốn hỏi cô tại sao lại thay đổi, trong lòng có chút phiền chán, cũng theo bản năng muốn trốn tránh. Dù sao thì ông cũng chỉ là một bác sĩ tư thôi, không cần xen vào việc của người khác.

“Từ từ đã.” Diệp Tử gọi ông lại. “Chú gọi đến công ty Kiều Diễm báo anh ta nghỉ đi.”

“Cháu còn lo lắng chuyện công ty cho nó à?” Chu Hâm Vĩ quay đầu lại nhìn cô, gật gật đầu: “Chú biết rồi.”

Sau khi ông rời đi, căn phòng lại trở nên im lặng, Diệp Tử kéo ghế lại ngồi cạnh giường, nhìn Kiều Diễm nói khẽ: “Thấy không, anh đối xử với em như vậy nên giờ mới gặp báo ứng đó.”

Đối với một người đàn ông đang mất ý thức, dường như cô hoàn toàn không còn cố kỵ gì nữa, bắt đầu nói rất nhiều lời bình thường không hề nói.

“Không biết hai chúng ta là ai đang tra tấn ai đây?” Cô nhẹ nhàng cười: “Cuối cùng còn muốn em thỏa hiệp trước mới được sao? Nhưng biết làm sao bây giờ, em tuyệt đối không muốn thỏa hiệp. Bị anh đối xử như vậy còn thỏa hiệp trước sẽ khiến em thấy thật mất mặt.”

Không biết cô nghĩ tới cái gì, vươn tay béo mạnh hai má Kiều Diễm, bất mãn khẽ hừ một tiếng: “Anh không thể khóa hai tay ở trước sao, khóa sau khó chịu muốn chết.”

Mặt Kiều Diễm bị cô béo đến đỏ cả má, tốt xấu gì cũng tốt hơn bộ dáng không có huyết sắc kia. Vẻ mặt Diệp Tử đột nhiên có chút khổ sở: “Từ khi em biết anh đến giờ, còn chưa bao giờ thấy anh như thế này đâu.”

Cô khe khẽ thở dài, cả cơ thể đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, làm cô thấy bản thân không còn chút sức lực nào.

Lúc Kiều Diễm tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Diệp Tử đang lẳng lặng ghé đầu vào trước giường, ngay bên cạnh mình, khiến hắn cảm thấy có chút hoảng hốt, trí nhớ đột nhiên trở về rất xa trước kia, làm hắn không phân biệt được đây là đâu.

Cũng không biết là nhớ tới cái gì, hắn theo bản năng vươn tay muốn chạm vào người con gái đang gần trong gang tấc, lại đột nhiên nhìn thấy vòng xích cô đang đeo trên cổ, ngón tay khẽ run lên như điện giật, vội thu tay trở về.

Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra chuyện trước khi mình ngất xỉu, vẻ mặt nhất thời trở nên có chút nguy hiểm.

“Diệp Tử.” Kiều Diễm lay cô, hai mắt mị mị nhìn cô đã cởi xích tay chân.

“Ơi..” Diệp Tử mơ mơ màng màng khẽ đáp, lười biếng ngồi dậy ngáp một cái, ánh mắt nhìn hắn có chút mê man.

Kiều Diễm túm lấy cổ tay cô, nắm thật chặt, giọng điệu lạnh lẽo: “Cô đang đùa giỡn cái gì?”

Cổ tay Diệp Tử bị khóa đã lâu, đã bị ma sát đến sưng đỏ, giờ lại bị hắn nắm chặt, nhất thời rất đau đớn. Rốt cuộc cô cũng thanh tỉnh, ngữ điệu rất là không tốt: “Anh không thấy tay còn đang cắm kim truyền sao tên ngu ngốc này.”

Kiều Diễm sửng sốt, dường như hoàn toàn không ngờ Diệp Tử lại nói như vậy.

“Này.” Cô bất đắc dĩ thở dài: “Anh muốn nắm cũng có thể đổi tay, tôi không muốn lại phải gọi cho chú Chu quay lại đâu.”

“Cô động vào di động của tôi?” Ánh mắt Kiều Diễm chợt lóe, lại vẫn theo lời buông tay cô ra.

“Không thì sao? Chẳng lẽ anh tưởng tôi tự treo bình truyền cho anh được chắc.” Nói tới đây cô còn hơi tức giận: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tay chân kiện toàn, ăn mặc không lo lại để mình đói đến hôn mê đấy, thật sự là vô dụng.”

“Cô!” Kiều Diễm nhất thời buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Lúc miệng cô không bị bịt quả thật là ồn ào.”

Kiri: mọi người muốn dùng ngôi xưng ‘hắn’ hay là ‘anh’??