Nữ Hoàng Đỏ (Alice In Wonderland fanfic) – Chapter 1: những gì ngươi biết khác so với những gì ta biết – Page 3 – Wattpad

                                    


Ta là một người sống rất khép kín. Ta yêu thích sự yên lặng và được ngồi trong góc đọc sách hay nhìn vu vơ ra ngoài trời hơn là sự ồn ào của một lớp học hay một buổi dã ngoại ngoài trời. Ta chưa bao giờ nói năng gì với ai nhiều và hầu như chẳng ai thèm bắt chuyện với ta. Có lẽ họ sợ, hay họ không thích ta?


Và, thực ra nguyên nhân là cái thứ hai. Nhưng sau này ta nghĩ, có lẽ cái thứ nhất luôn tốt hơn bao giờ hết.


Vào giờ đi bắt những chú ngựa gỗ bé tin hin có cánh bay ở trong rừng, mọi người lấy vợt và khi ta tới thì chẳng còn lại chiếc nào. Nhìn mọi người khẽ nâng niu trên tay con vật bé nhỏ, ta rất muốn đi, nhưng họ lại chặn ta.


Marion và mấy đứa hầu của nó bảo ta: "Người không nên ra đó, chỗ đó bẩn và nó sẽ làm hỏng hết đôi giày vải của người."


Như mọi khi, ta chỉ im lặng. Oh, ta ghét cái tính ngày xưa quá. Thật nhún nhường, thật...Còn bây giờ? Off with her head.


Khi ở trong cung điện, điều tương tự cũng xảy ra với ta. Các em của ta trêu ghẹo, rồi bắt đầu những trò đùa ấy trở nên thật quá đáng.


"Oh Iracebeth! Tại sao tóc của chị lại có màu...đó? Nó làm em nghĩ đến cái cổng chuồng ngựa của nhà thường dân đấy." Benjamin, nhìn ta với con mắt soi mói. 


"Và, um, mắt của chị nữa. Ít nhất nó cũng phải là màu xanh như em chứ. Mắt mẹ màu xanh mà." Lilianne mơ mộng nói, đôi mắt của nó thật đẹp và đôi khi ta chỉ muốn được giống như nó.


"Trời! Đây là hình mẫu lý tưởng của một nữ hoàng anh minh đây ư? Đeo kính, xấu xí và suốt ngày chỉ chăm-chăm-vào-đọc-sách ?" Hai đứa sinh đôi giật tóc của ta, kéo mắt kính của ta và cầm cuốn sách của ta chạy quanh phòng. Cuối cùng ta cũng lấy lại được, lấy áo choàng che kín mình đi. "Ta sinh ra đã như thế và đó là ta, không phải các em. "


"Uh, em không nghĩ chị có thể kế vị được đâu?"


"Thôi nào Irace, kệ họ đi." Robin nắm tay ta nói khẽ, kéo ta đi ra chỗ khác, nơi chỉ có ta và con bé.


Trái tim ta đau nhói và nước mắt tuôn rơi. Những lúc đó, ta cảm thấy thật cô đơn và tự ti biết bao. Cả hoàng cung, những người phục vụ ta họ luôn nói sẽ ở bên ta và nghe lời ta, nhưng những khi Marion nhìn ta và cười ta ư?


CHẲNG CÓ TÊN KHỐN NÀO Ở ĐÓ CẢ! Ngoại trừ Robin- đứa con út của vua cha và mẹ.Con bé là người thân duy nhất mà ta quý mến. Sau này, có một thảm kịch xảy ra và cướp mất con bé từ ta; và người đó đã phải trả giá đắt.


Và khi ta bí mật đến thị trấn để thăm các thần dân yêu quý của ta, lũ trẻ đã ném cà chua vào người ta! Và nói ta là một tên ăn mày bẩn thỉu!


"Chị không thể làm nữ hoàng được đâu."


"Người sẽ không thể trở thành một nữ hoàng đích thực được."


"Chị sẽ không làm giống như cha mẹ!"


Có một thời gian khi ta nhìn lại quá khứ, và nhận thấy nước mắt không phải nước mắt nữa, thay vào đó là những giọt máu đỏ gần thành màu đen, chảy xuống thành dòng từ chính tâm hồn của ta. 


Và ta đã như thế, 7 ngày 7 đêm. Không ăn uống, không ngưng nghỉ.


Còn sau đó thì sao? Ngươi sẽ biết sau. 


Thực ra mà nói, có một người đã ở đó ở bên ta, động viên ta, nói rằng ta sẽ ổn thôi và cho ta dựa vào vai người ấy, chăm sóc ta từng chút một, chơi đùa cùng ta và... thề yêu thương ta, thề sẽ hiến dâng cả trái tim mình cho ta. 


Nhưng người ấy đã bỏ ta.


Bỏ ta.


Bỏ ta mà đi... 


Quẹt lấy gương mặt nhớp nháp bẩn thỉu dính máu khô.


Richard Stayne. 


Một người thật lịch lãm, với đôi mắt ấm áp và thấu hiểu người khác.


Chớp mí mắt, đôi mắt mà hắn ta đã luôn nhìn vào đắm đuối.


Chúng ta mới chỉ 18. Tuổi ngọt ngào và đáng nhớ nhất và ai cũng xứng đáng khi có một kí ức đẹp về nó. Chúng ta đi dạo chơi quanh hồ, chèo lên một con thuyền và để nó lặng lẽ trôi. Ta có thể nhìn thấy những cảnh vật thật hút hồn và đẹp đẽ. Chúng ta đã hôn....


Nhưng tại sao, tại sao ngươi lại làm thế với ta? Tại sao lại bỏ đi khi ta đã có ý nghĩ ấy, ý nghĩ là... có lẽ ta đã yêu ngươi mất rồi?


Tay khẽ buộc mớ tóc bết dơ bẩn nâu xỉn mà bàn tay ấy luôn chạm vào và dụi đầu.


Ta đã mong những lời đồn đó chỉ là giả dối, Stayne à. Là ngươi không yêu cô ta. Cô ta quyến rũ ngươi. Nếu điều đó là thật, ta đã nghĩ có lẽ đầu cô ta rơi xuống bệ đá khi ta lên làm nữ hoàng. Nhưng cô ta chỉ là một phần thôi Richard, đó là ngươi. Oh, mà điều ta nghĩ đã trở thành sự thật.


Các ngươi ạ, Richard Stayne-con trai cưng của tể tướng Đen đã khóc lóc thảm thiết và hèn hát khi nhận được cái đầu có mái tóc màu xanh nước biển, đôi mắt to vô hồn và cái miệng chưa khép vì hét lúc đang còn đầu.


Vậy đấy, Marion đã chết. Khi ta nghe được tin, mặt ta chẳng có cảm xúc gì ngoại trừ một nụ cười mỉm được trưng ra đầy ngoạn mục thôi.


Mọi ngươi đã biết vì sao Iracebeth- một nàng công chúa khép kín và trầm tính lại thay đổi như thế chưa? Và đã muốn biết lí do của tất cả những điều này chưa?


*bật cười*



Lá thư sau sẽ bật mí hết thôi đó.