Nồng thơm nụ vối

Tuổi bảy mươi, bác tôi lên thủ đô sống cùng con cháu, để lại ngôi nhà từng gắn bó mấy chục năm nhờ gia đình tôi trông coi giúp. Hôm dọn đồ đạc, sau một hồi đi xung quanh nhà, bịn rịn, quyến luyến với khoảng sân, mảnh vườn, hàng rào chè tàu trước ngõ, bác vòng ra bờ ao, ngắm mãi cây vối già đổ bóng xuống mặt nước trong veo, phẳng lặng. Bác nói với bố mẹ tôi, giọng nghèn nghẹn, giờ nhà cửa, vườn tược tùy cậu mợ sử dụng, nhưng dù sau này có cải tạo gì, nhớ giữ lại cây vối để mỗi năm đến mùa gửi lên cho chị xin ít nụ.

Ảnh minh hoạ/ Internet

Ảnh minh hoạ/ Internet

Không chỉ riêng bác mà cả nhà tôi đều cảm thấy ngậm ngùi, bởi cây vối này gắn với rất nhiều kỷ niệm. Khi tôi còn bé, cây vối bên bờ ao nhà bác đã tỏa bóng xanh mát một góc vườn. Đó là giống vối nếp, từ thân, lá đến nụ, hoa đều thơm như mùi quế. Thân nó ngả rạp ra mép ao nên mùa hè nóng bức, tôi và các anh chị nhà bác thường trèo lên, ngồi vắt vẻo trên những chạc ba, tận hưởng những cơn gió mang theo hơi nước mát lịm tỏa lên từ mặt ao. Thỉnh thoảng, chúng tôi còn ngắt chiếc lá non, vò nhẹ, cho vào miệng nhấm nháp và hít hà mùi hương cay thơm dịu nhẹ rất dễ chịu. Những quả vối đỏ hồng vừa chua vừa chát một thuở là món khoái khẩu của bất cứ đứa trẻ nào. Cứ đến đầu hè, nụ vối trổ ra chi chít khắp đầu cành, nách lá. Chờ tới khi những chiếc nụ lớn bằng hạt đỗ xanh, bác hái xuống, đem ủ kỹ, phơi khô, sao thơm rồi cho vào hũ sành đậy kín. Cả cây vối suốt mùa cũng chỉ thu hoạch được vài cân nụ nên bác chủ yếu dành để biếu và bán, kiếm chút tiền mua sách vở cho các anh chị tôi. Còn bình thường, hai gia đình chỉ cần hái nắm lá tươi rửa sạch, đun một ấm nước to là uống cả ngày. Mùa hè, bọn trẻ chúng tôi chạy chơi ngoài nắng một lúc là khát khô cổ, về nhà rót bát nước vối mát lạnh uống liền một hơi, bao nhiêu nóng nực tan biến hết. Những đứa trẻ lắm rôm sảy, mụn nhọt, các bà, các mẹ cũng chỉ cần đun nước lá vối tươi tắm cho mấy lần là lại mát da mát thịt. 

 

Bác tôi xa quê thấm thoắt đã gần chục năm. Sống giữa đất thủ đô, bác vẫn không quên hương vị nồng thơm của nụ vối quê nhà. Nhớ lời bác dặn, mỗi độ hè sang, bố mẹ tôi lại hái nụ vối, sao thơm, ủ kỹ, gom góp gửi lên làm quà cho người xa xứ. Lần nào nhận được túi nụ vối của mẹ tôi, bác cũng gọi điện về, giọng rưng rưng. Và dù ở cách xa hàng trăm cây số, tôi vẫn như hình dung thấy bác đang chầm chậm đưa khăn lên chấm mắt, động tác bác thường làm mỗi khi xúc động một chuyện gì./.

 

Lam Hồng