Một chiều mưa

Breaking News

recent

Một chiều mưa



Mưa rồi. Vẫn chưa thể gọi là một cơn mưa to thật sự, nhưng cũng đủ làm mát cả một buổi chiều. Một ngày thật mệt vì nắng nóng đã được bù đắp bằng một cơn mưa. Linh tinh vài dòng nhân dịp trời mưa nào.

1. Những phố dài ướt mưa. Không hiểu sao khi những giọt mưa đầu tiên đập vào cửa số, hình ảnh này lại bật lên trong đầu tôi gần như ngay lập tức. “Những phố dài ướt mưa” là tên một truyện ngắn của Nguyễn Thiên Ngân. Tôi không rõ mình đã đọc truyện này hay chưa, chỉ biết mình rất ấn tượng với tên của nó. Một cái tựa rất gợi. Và hôm nay khi nhìn những giọt mưa rơi ngoài kia, hình ảnh này lại hiện lên trong tâm trí. Tôi nhớ về những con đường dài ướt đẫm nước mưa mà mình đã từng qua. Ấy vậy mà đã hơn một năm rồi chưa đi trên con đường dài ướt mưa từ ký túc xá đến trường hay chiều ngược lại. Những cơn mưa dường như chơi trò cút bắt với tất cả mọi người – những người đang vất vả chống chọi với cái nắng nóng và thèm một chút mưa. Nhưng những ngày mây đen âm u, những cơn gió đẫm mùi hơi nước vẫn không đủ để mang đến một cơn mưa. Cho đến hôm nay. Và hy vọng những cơn mưa như thế sẽ chán chơi trò trốn tìm mà trở lại thường xuyên hơn, để đời thêm tươi mát.

2. Chiều mưa. Lại được trở về cảm giác nằm nghe Secret Garden giữa một trời mưa gió. Phòng kín cửa, nhà cao tầng, chẳng còn nghe tiếng gió gào thét, tiếng cây là xào xạc hay tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, chỉ còn không gian đầy ắp tiếng violin da diết. Đã lâu rồi mới lại được thưởng thức một chiều tuyệt như vậy. Dẫu biết rằng chỉ ngày mai thôi, mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Lại là những trưa nóng đổ trời, cái giường nệm ngay cửa sổ tích tụ ánh nắng cả ngày cứ thế mà hầm hập như thiêu như đốt.

3. Tối nay nhận được điện thoại của Huệ. Huệ năm nay 18 tuổi, chỉ mới năm ngoái thôi vẫn còn đang học lớp 11 ngoài Bình Thuận, năm nay đã vào làng đại học phụ bán cơm. Những lúc vui chuyện, có nhắc gì đến chuyện học là thấy em chợt im lặng, ánh mắt xa xăm và trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa. Luôn luôn mở đầu bằng câu “hồi đó hả, còn đi học ấy” và với cái giọng miền Trung pha lẫn giọng Nam, em vẫn thường kể tôi nghe những kỷ niệm chưa kịp cũ mà em đã từng có với mái trường và sự học. Ấy vậy mà em luôn tươi cười, ở quán ai cũng quý em vì nụ cười ấy. Khi tôi chuyển đi không còn ở ký túc xá nữa, thi thoảng em lại dùng một số điện thoại mới gọi điện, hay nhắn tin chọc tôi. Thỉnh thoảng có dịp về ký túc xá tôi cũng ghé thăm em, trò chuyện đôi câu. Nhìn tin nhắn của em thỉnh thoảng lại có những lỗi chính tả, dù mới xa sách vở có bao lâu mà thấy xót xa. Hôm nay em điện thoại vì đang buồn. Em đã thôi không còn làm ở quán ấy nữa. Cái quán cơm sinh viên nhỏ bé chật hẹp nhưng luôn đông khách và rộn tiếng cười. Vì em, vì cô chủ quán hiền lành vui tính, và vì cả những nhân viên khác trong quán nữa. Tôi thấy họ như một gia đình. Cùng nhau làm việc, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Họ rất quý tôi, vì tôi vẫn thường ở lại nói chuyện với mọi người những khi vãn khách. Và tôi cũng vậy, tôi thích sự lạc quan của họ, những người trẻ tuổi xa quê, những người mẹ, người chị , làm việc vất vả khi xung quanh toàn những sinh viên được ăn học đàng hoàng. Vậy mà nụ cười vẫn luôn nở trên môi, vẫn luôn bông đùa với nhau, với những khách hàng sinh viên, để không khí quán lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Chính vì vậy mà Huệ buồn. Tôi hiểu với em, quán cơm ấy còn hơn cả một nơi làm việc đơn thuần. Ở đó em có những người tuy không họ hàng thân quen nhưng cùng ăn cùng ngủ, cùng chia sẻ mọi thứ. Giọng em trong điện thoại nghe buồn tênh. Anh của em không muốn em làm ở đó nữa, đã bắt em về Bình Phước phụ làm cao su cho ông cậu nào đó. Em bảo ngày ra đi cũng vội vã, không kịp chia tay mọi người ở quán. Tôi bảo thôi thì sau này sắp xếp ngày nào đó trở về cũng được. Em chỉ cười. Rồi cúp máy.

Vậy đó, những chuyện kể thời sinh viên sau này của tôi sẽ có thêm câu chuyện về quán cơm bụi và những con người trẻ tuổi đã sớm phải vào đời vất vả mưu sinh.

Tự nhiên thấy buồn và bỗng dưng quên mất chiều nay đã từng có một cơn mưa.

  • Twitter
  • Facebook
  • Google
  • Tumblr
  • Pinterest

Mưa rồi. Vẫn chưa thể gọi là một cơn mưa to thật sự, nhưng cũng đủ làm mát cả một buổi chiều. Một ngày thật mệt vì nắng nóng đã được bù đắp bằng một cơn mưa. Linh tinh vài dòng nhân dịp trời mưa nào.1. Những phố dài ướt mưa. Không hiểu sao khi những giọt mưa đầu tiên đập vào cửa số, hình ảnh này lại bật lên trong đầu tôi gần như ngay lập tức. “Những phố dài ướt mưa” là tên một truyện ngắn của Nguyễn Thiên Ngân. Tôi không rõ mình đã đọc truyện này hay chưa, chỉ biết mình rất ấn tượng với tên của nó. Một cái tựa rất gợi. Và hôm nay khi nhìn những giọt mưa rơi ngoài kia, hình ảnh này lại hiện lên trong tâm trí. Tôi nhớ về những con đường dài ướt đẫm nước mưa mà mình đã từng qua. Ấy vậy mà đã hơn một năm rồi chưa đi trên con đường dài ướt mưa từ ký túc xá đến trường hay chiều ngược lại. Những cơn mưa dường như chơi trò cút bắt với tất cả mọi người – những người đang vất vả chống chọi với cái nắng nóng và thèm một chút mưa. Nhưng những ngày mây đen âm u, những cơn gió đẫm mùi hơi nước vẫn không đủ để mang đến một cơn mưa. Cho đến hôm nay. Và hy vọng những cơn mưa như thế sẽ chán chơi trò trốn tìm mà trở lại thường xuyên hơn, để đời thêm tươi mát.2. Chiều mưa. Lại được trở về cảm giác nằm nghe Secret Garden giữa một trời mưa gió. Phòng kín cửa, nhà cao tầng, chẳng còn nghe tiếng gió gào thét, tiếng cây là xào xạc hay tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, chỉ còn không gian đầy ắp tiếng violin da diết. Đã lâu rồi mới lại được thưởng thức một chiều tuyệt như vậy. Dẫu biết rằng chỉ ngày mai thôi, mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Lại là những trưa nóng đổ trời, cái giường nệm ngay cửa sổ tích tụ ánh nắng cả ngày cứ thế mà hầm hập như thiêu như đốt.3. Tối nay nhận được điện thoại của Huệ. Huệ năm nay 18 tuổi, chỉ mới năm ngoái thôi vẫn còn đang học lớp 11 ngoài Bình Thuận, năm nay đã vào làng đại học phụ bán cơm. Những lúc vui chuyện, có nhắc gì đến chuyện học là thấy em chợt im lặng, ánh mắt xa xăm và trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa. Luôn luôn mở đầu bằng câu “hồi đó hả, còn đi học ấy” và với cái giọng miền Trung pha lẫn giọng Nam, em vẫn thường kể tôi nghe những kỷ niệm chưa kịp cũ mà em đã từng có với mái trường và sự học. Ấy vậy mà em luôn tươi cười, ở quán ai cũng quý em vì nụ cười ấy. Khi tôi chuyển đi không còn ở ký túc xá nữa, thi thoảng em lại dùng một số điện thoại mới gọi điện, hay nhắn tin chọc tôi. Thỉnh thoảng có dịp về ký túc xá tôi cũng ghé thăm em, trò chuyện đôi câu. Nhìn tin nhắn của em thỉnh thoảng lại có những lỗi chính tả, dù mới xa sách vở có bao lâu mà thấy xót xa. Hôm nay em điện thoại vì đang buồn. Em đã thôi không còn làm ở quán ấy nữa. Cái quán cơm sinh viên nhỏ bé chật hẹp nhưng luôn đông khách và rộn tiếng cười. Vì em, vì cô chủ quán hiền lành vui tính, và vì cả những nhân viên khác trong quán nữa. Tôi thấy họ như một gia đình. Cùng nhau làm việc, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Họ rất quý tôi, vì tôi vẫn thường ở lại nói chuyện với mọi người những khi vãn khách. Và tôi cũng vậy, tôi thích sự lạc quan của họ, những người trẻ tuổi xa quê, những người mẹ, người chị , làm việc vất vả khi xung quanh toàn những sinh viên được ăn học đàng hoàng. Vậy mà nụ cười vẫn luôn nở trên môi, vẫn luôn bông đùa với nhau, với những khách hàng sinh viên, để không khí quán lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Chính vì vậy mà Huệ buồn. Tôi hiểu với em, quán cơm ấy còn hơn cả một nơi làm việc đơn thuần. Ở đó em có những người tuy không họ hàng thân quen nhưng cùng ăn cùng ngủ, cùng chia sẻ mọi thứ. Giọng em trong điện thoại nghe buồn tênh. Anh của em không muốn em làm ở đó nữa, đã bắt em về Bình Phước phụ làm cao su cho ông cậu nào đó. Em bảo ngày ra đi cũng vội vã, không kịp chia tay mọi người ở quán. Tôi bảo thôi thì sau này sắp xếp ngày nào đó trở về cũng được. Em chỉ cười. Rồi cúp máy.Vậy đó, những chuyện kể thời sinh viên sau này của tôi sẽ có thêm câu chuyện về quán cơm bụi và những con người trẻ tuổi đã sớm phải vào đời vất vả mưu sinh.Tự nhiên thấy buồn và bỗng dưng quên mất chiều nay đã từng có một cơn mưa.

Son Luong

Son Luong

Biên tập viên tạp chí, sống ở Sài Gòn. Thích đọc thích viết.

Xu là ai?

My photo

Son Luong

Biên tập viên tạp chí, sống ở Sài Gòn. Thích đọc thích viết.

View my complete profile

Tìm xu nơi nao?





Hot trong tuần

  • ‘Trào lưu’ mới thời mạng xã hội: phát cảnh khủng bố!

    Truyền thông khi đưa tin về hai vụ xả súng khiến 50 người chết và hàng chục người bị thương tại hai đền thờ Hồi giáo ở TP Christchurch (New …

  • My decade in review

    Cuối cùng thì cũng đã qua mùa review tổng kết, năm 2019 không chỉ nhìn lại một năm mà còn cả thập kỷ 2010s. Đọc, viết và xử lý bao nhiêu …

  • Livestream xả súng và sự bất lực của các ông lớn công nghệ

    Việc nghi can thảm sát tại hai nhà thờ Hồi giáo ở TP Christchurch (New Zealand) ngày 15-3 quay và phát trực tiếp (livestream) cảnh hắn ra ta…

  • Review: Đời nhẹ khôn kham

    Có lẽ mình sẽ dùng từ “kỳ lạ” để nói về quyển tiểu thuyết này của Milan Kundera. Kỳ lạ vì tưởng khó đọc nhưng lại dễ, song tưởng mình hiểu h…

  • Đừng “đi tìm Dory” trong đời thật

    Vì sao giới bảo vệ động vật lại mong trẻ em đừng “đi tìm Dory” trong đời thật, tức mang giống cá này về nhà nuôi, khi bộ phim hoạt hình cùng…

Pageviews

Hàng tồn kho

Ai đang thăm?

free html hit counter

Theo Xu trên Facebook

Blog của Xu

Powered by Blogger