Mỗi bài nhạc có một cuộc đời

Mai Hương (thực hiện)

  –  

Chủ nhật, 24/07/2022 07:51 (GMT+7)

Với tình yêu âm nhạc bất tận, ca sĩ Phạm Nguyên Ngọc đã quyết định theo đuổi đến cùng niềm đam mê của mình mặc dù biết rằng có rất nhiều chông gai phía trước. Với giọng hát trầm ấm cùng phong cách giản dị, Nguyên Ngọc đã để lại nhiều ấn tượng với khán giả trẻ.

Mỗi bài nhạc có một cuộc đờiCa sĩ Phạm Nguyên Ngọc. Ảnh: NVCC

Báo Lao Động có cuộc trò chuyện với Nguyên Ngọc để hiểu hơn về con đường âm nhạc của anh.

Xin chào Nguyên Ngọc, lời đầu tiên xin được chúc mừng bạn vì những sản phẩm âm nhạc gây tiếng vang đối với giới trẻ trong thời gian qua. Được biết ban đầu bạn theo đuổi công việc quay phim, sau đó chuyển sang hướng làm ca sĩ, vậy từ khi nào niềm đam mê âm nhạc bắt đầu nhen nhóm trong bạn?

– Âm nhạc đến với cuộc đời mình từ khi còn rất bé qua những chiếc TV, đài phát thanh, hay những chiếc đĩa nhạc mà mình được nghe ké của bạn bè. Bố mình cũng là một người rất yêu nhạc, bố biết chơi guitar và thường chơi nhạc với các cô chú ở cùng khu tập thể. Lớn lên mình tập trung nhiều cho công việc chính là làm truyền thông, quay phim, nhưng âm nhạc vẫn cứ thế âm thầm tồn tại trong con người. Nó vẫn ở đó mỗi khi mình có thời gian rảnh, mỗi lần mình cùng bạn bè uống bia cùng nhau ..

Tới một giai đoạn 24 tuổi thì mình có yêu một cô gái, vì nhiều lý do khác nhau, hai đứa không đi xa được với nhau, khi phải dừng lại khi tình cảm hai đứa dành cho nhau còn rất nhiều. Cũng như bao người mình buồn, rất buồn. Thay vì than vãn bằng những status trên mạng xã hội thì mình chọn cách gửi những cảm xúc ấy vào âm nhạc. Và thế là bài hát đầu tiên của mình “Chuyện người anh thương” được ra đời. May mắn là các bạn khán giả rất thích bài hát, từ đó mình có thêm động lực để viết và hoạt động âm nhạc tới hôm nay.

Nguyên Ngọc chưa trải qua một trường lớp đào tạo về âm nhạc nên chắc hẳn bạn đã gặp nhiều khó khăn khi bước sang con đường theo đuổi ca hát, bạn đã làm thế nào để vượt qua những khó khăn đó?

– Thật ra ban đầu ở điểm xuất phát mình không nghĩ quá nhiều, cho nên việc viết nhạc với mình ở thời điểm ấy đơn giản chỉ là một thứ gì đó để giải tỏa cảm xúc. Mình nghĩ sao thì mình viết thế, càng gần với bản thân mình nhất thì càng tốt. Vì thế cũng không tồn tại quá nhiều khó khăn. Có chăng chỉ là thời gian. Ở thời điểm ấy ban ngày mình vẫn đi quay, thời gian quay thì thường xong rất trễ.

Có hôm 22h đêm, có hôm đến 1, 2h sáng .. và vì thế thời gian dành cho âm nhạc của mình tương đối hạn chế. Ở thời điểm đó có khi phải 4, 5 tháng mình mới viết ra nổi 1 bài nhạc. Sau này khi mình tập trung hoàn toàn cho âm nhạc thì quỹ thời gian của mình cũng nhiều hơn.

Việc không được học qua quá nhiều trường lớp phần nào cũng giữ cho mình tính nguyên bản trong trong âm nhạc. Ở đó mình có những cảm xúc, những cách xử lý rất đỗi bình thường. Nhờ thứ đó mà những bạn nghe nhạc thấy gần gũi nên quý mình. Tất nhiên sau này khi có điều kiện mình đã chủ động đi học để trau dồi thêm kiến thức về thanh nhạc và hoàn thiện bản thân để có những sản phẩm tốt hơn. Với mình việc đó thể hiện sự tôn trọng của mình với những người yêu nhạc, với âm nhạc, và với chính bản thân mình.

“Sao em lại tắt máy”, “Người cũ” hay mới đây nhất là “Quên đặt tên” đều là những ca khúc với lời nhạc da diết, sâu lắng, chạm đến trái tim người nghe nhạc. Vậy từ đâu bạn có những cảm xúc để viết lên những giai điệu đó?

– Mình vốn không phải là người quá may mắn trong chuyện tình cảm, mình yêu nhiều, hạnh phúc nhiều, nhưng cũng chịu kha khá những tổn thương và mất mát. Cho nên tư liệu trong âm nhạc của mình hầu hết là những câu chuyện của bản thân. 60% số bài nhạc của mình viết là dựa trên những gì mình ở trong quá khứ. 40% còn lại là từ việc đọc sách và xem phim, ngoài ra còn là những câu chuyện của bạn bè, của những người xung quanh mà mình may mắn được ở đó và chia sẻ cùng mọi người.

Có thể thấy, mỗi ca khúc của Nguyên Ngọc đều là những câu chuyện tình yêu khác nhau. Bạn có thể chia sẻ rõ hơn về câu chuyện trong những ca khúc của mình được không?

– Mình luôn có 1 quan điểm cá nhân là câu chuyện của người viết suy cho cùng vẫn không quan trọng bằng câu chuyện của người nghe. Việc người nghe tìm thấy bản thân qua bài nhạc, đặt từng lời nhạc với mỗi trải nghiệm mà họ có là giá trị lớn nhất. Nó tạo ra tính “sống” cho bài nhạc từ đó đó tạo ra sự kết nối giữa người nghe nhạc với người viết.

Ca khúc “Sao em lại tắt máy” của bạn hiện đã được hơn 22 triệu lượt xem trên nền tảng YouTube và đây cũng là ca khúc đạt được nhiều lượt xem nhất của bạn. Có khi nào bạn cảm thấy áp lực vì sợ sẽ không có ca khúc nào vượt qua được cái bóng của “Sao em lại tắt máy không?”

– Thật ra với mình mỗi bài nhạc có một cuộc đời, một câu chuyện riêng. Việc dùng những con số để cân đo đong đếm giá trị nghệ thuật là không phù hợp với mình. Việc một bài hát có phổ cập được đến với nhiều người hay không dựa trên nhiều yếu tố khách quan khác nhau và đôi khi còn là may mắn nữa. Cho nên với mình việc quan trọng nhất là trau dồi để biết rằng bản thân đã cố gắng hơn mỗi ngày.

Tất nhiên thành công của “Sao em lại tắt máy” cho mình động lực và niềm vui rất lớn trên con đường hoạt động nghệ thuật, nhưng mình không xem đó là thước đo để bắt bản thân phải vượt qua. Mình tin vào quan điểm là cứ cố gắng mỗi ngày, cứ chăm chỉ thì sẽ có một lúc nào đó mình đạt được những thứ mong muốn.

Mình biết là để đạt được những con số của “Sao em lại tắt máy” là việc không dễ. Nhưng nếu cứ cố gắng thì âm nhạc của mình vẫn sẽ âm ỉ cháy và tồn tại trong lòng những người nghe nhạc. Mỗi lần như thế ngọn lửa đó sẽ lớn hơn và từ đó cho mình tình cảm từ phía các bạn ấy.

Ca khúc “Quên đặt tên” của bạn vừa mới được phát hành vào khoảng cuối tháng 6, sắp tới bạn có dự định nghỉ ngơi một thời gian ngắn hay tiếp tục tìm cảm hứng để sáng tác những ca khúc mới?

– Thật ra là mình không trống ra được tí nào để nghỉ ngơi. Ngoài tiếp tục sản xuất những sản phẩm cá nhân thì mình có tham gia 2 dự án của bạn “Phan Nguyễn Ca Ca” và “VAnh”. Đây đều là 2 người em rất thân thiết của mình trong âm nhạc. Ở 2 dự án này mình đều tham gia với vai trò viết nhạc. Vì mỗi bạn có một màu sắc và định hướng âm nhạc khác nhau cho nên mình cũng cần nhiều thời gian để nghiên cứu và đưa ra những lựa chọn phù hợp nhất cho mỗi người.

May mắn là ở thời điểm hiện tại phần Audio của cả 2 bài hát đã gần như hoàn thành. Ở dự án của bé VAnh, ngoài làm nhạc thì nhờ vào kinh nghiệm từng sản xuất hình ảnh, mình cũng sản xuất cả MV cho bé. Về dự án cá nhân thì mình sẽ bắt đầu đặt từng viện gạch cho “Trên chuyến xe không được khóc to”, bài hát này mình từng hát demo trên 1 chương trình truyền hình, sau đó thì mọi người cũng rất thích và “hối” mình làm hoàn thiện. Thế nên chắc là mình sẽ sớm gửi đến mọi người trong thời gian tới.

Mình chân thành cảm ơn Báo Lao Động vì cuộc trò chuyện. Mong là trong thời gian tới, dù là với vai trò gì thì những bài hát, những câu chuyện của mình cũng sẽ nhận được sự đồng hành từ mọi người.

Cảm ơn bạn vì buổi trò chuyện!