[Longfic] Thiếu nữ toàn phong – Ngoại truyện 5: Con cũng muốn… – Wattpad

                                    

Sau gần ba năm nghỉ thi đấu Bách Thảo quyết định bắt đầu tập luyện trở lại. Trước mắt là giải Taekwondo cấp quốc gia, sau đó từ đây sẽ chọn những vận động viên xuất sắc nhất đại diện cho Trung Quốc tham dự Thế vận hội Olympic tổ chức tại Nga. Tuy suốt hai năm không tham gia bất kì một sự kiện thể thao nào, nhưng cô cũng chưa bao giờ ngừng rèn luyện.

Tin tức Bách Thảo trở lại thi đấu đối với người hâm mộ nước nhà là một tin không thể vui hơn. Hai năm qua có không ít vận động viên trẻ nổi lên như một làn gió mới của Taekwondo Trung Quốc, nhưng chưa ai thực sự giành được thành công ở các giải thi đấu Quốc tế. Cúp Taekwondo Thế giới vừa qua cũng để vụt mất danh hiệu quán quân vào tay Kim Mẫn Châu của Hàn Quốc. Bây giờ Thích Bách Thảo đã trở lại, Trung Quốc lại có cơ hội đòi công bằng rồi.

Vậy là đồng nghĩa với việc bạn nhỏ mới được nào đó mới được hơn hai tuổi sẽ phải rời xa bố mẹ để đi học mẫu giáo. Buổi tối trước hôm đến lớp, Nha Nha ngồi trên giường cùng mẹ sắp xếp đồ đạc. Bách Thảo chọn ra hai bộ quần áo cùng với các loại khăn, túi đầy đủ bỏ vào chiếc balo nhỏ. Nha Nha ôm Tiểu Thảo ngồi bên cạnh chăm chú quan sát.

"Nha Nha ở lớp phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé. Buổi chiều ba ba sẽ đến đón con sớm."

"Vâng ạ." Con bé tròn mắt gật đầu vẻ chắc nịch.

Tính cách Nha Nha vốn chẳng hề khác Nhược Bạch là mấy nên Bách Thảo cũng không lo lắng chuyện con bé sẽ làm loạn, nhưng đột nhiên phải trao con gái cho người khác chăm sóc cô vẫn thấy không được yên tâm cho lắm. Nhược Bạch đẩy cửa phòng ngủ bước vào, trên tay còn cầm theo mấy hộp sữa. Anh đưa qua cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con. Nha Nha tự động ngồi dịch lại phía bố mỉm cười khoe răng.

Nhược Bạch dang tay bế con gái vào trong lòng, cẩn thận chỉnh lại cái chỏm tóc nho nhỏ được buộc dựng ngược trên đỉnh đầu của nó, dáng vẻ vô cùng cưng chiều.

"Ba ba."

"Ừ?" Anh mỉm cười đáp.

"Ba ba và ma ma... sẽ đi đâu?" Con bé ngước cặp mắt to tròn lên hỏi.

"Ba ba và ma ma sẽ tới võ quán. Còn con thì đi học với các bạn."

"Võ quán... là nơi nào ạ?"

"Chính là nơi mọi người tới để luyện võ đó con." Nhược Bạch kiên nhẫn giải đáp.

"Luyện võ là... mặc đồ như ba ba ạ?" Ánh mắt Nha Nha trở nên long lanh.

"Đúng rồi."

"Vậy... tan học... con có thể tới đó xem... không ạ?"

"Tại sao con lại muốn xem?" Bách Thảo ngồi nghe hai bố con trò chuyện nãy giờ, khẽ cười hỏi.

"Vì con... thích luyện võ."

"Được, mai ba ba sẽ đón con tới võ quán." Nhược Bạch vui vẻ hứa với con gái.

Sáng hôm sau, Nha Nha rất ngoan ngoãn đến lớp mẫu giáo, trước khi theo cô giáo còn không quên quay đầu vẫy tay với bố mẹ. Bách Thảo nhìn theo tới khi bóng dáng nhỏ bé hòa vào đám trẻ trên sân mới rời đi.

"Nha Nha rất ngoan, cũng rất hòa đồng với các bạn, em đừng lo lắng quá." Nhược Bạch mỉm cười nắm tay cô.

"Vâng..."

Tuy vậy, đến trưa Bách Thảo cũng không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô giáo để hỏi thăm tình hình. Cô giáo khen Nha Nha rất biết vâng lời, chơi với các bạn rất vui. Con bé đã ăn trưa và lên giường ngủ ngay ngắn rồi, không khóc cũng không làm nũng. Nghe thấy vậy, cô mới yên tâm hơn phần nào.

Buổi chiều như đã hứa Nhược Bạch tới lớp đón Nha Nha từ rất sớm. Vừa thấy bố đứng ngoài cửa, con bé vội vàng chào tạm biệt cô giáo rồi đeo chiếc balo nhỏ xíu chạy ra. Anh xòe tay nắm lấy bàn tay mềm mại mà Nha Nha vừa chìa ra, dắt con bé rời khỏi lớp học. Nhược Bạch hỏi về ngày đầu tiên đi học của con gái, Nha Nha chậm rãi trả lời từng câu một, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi. Dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, hai chiếc bóng một lớn một nhỏ đổ dài trên mặt đường, cảm giác vô cùng hòa hợp.

Trong võ đường của võ quán Tùng Bách, Bách Thảo cùng một đám đệ tử nhỏ đang say sưa luyện tập. Nha Nha đứng bên cạnh bố chăm chú quan sát mẹ tập luyện, hai mắt lại trở nên lấp lánh. Con bé níu bàn tay to lớn của bố, ra hiệu cho anh ngồi xuống thấp hơn. Nhược Bạch mỉm cười, quỳ một chân đối diện với con gái.

"Con cũng muốn... mặc cái kia."

"Ừm, Nha Nha muốn mặc võ phục ư?"

"Võ phục?" Con bé ngây ngốc hỏi lại, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

"Chính là thứ mà ma ma và các sư huynh, sư tỉ đang mặc để luyện tập đó."

"Vâng." Nha Nha gật đầu chắc nịch.

"Tại sao con lại muốn học võ?"

"Sẽ giỏi... giống như ba ba và ma ma... vậy ạ."

"Được, Nha Nha ngoan lắm." Nhược Bạch xoa đầu con gái, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.

Buổi học đã kết thúc, Bách Thảo cho các bạn nhỏ tan học, lúc này cô mới nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đứng ở ngoài cửa. Cô mỉm cười, sải bước đến chỗ hai bố con. Nha Nha nhận ra mẹ đã trông thấy mình nên cũng chạy về phía mẹ, bóng dáng nhỏ bé lao vào vòng tay cô, ôm thật chặt.

"Bách Thảo ma ma, con đói rồi."

Bách Thảo bật cười, đưa tay chạm vào chóp mũi nhỏ xinh của con gái. Nhược Bạch đi tới chỗ hai người, xòe tay phải nắm tay Bách Thảo, xòe tay trái nắm tay Nha Nha mỉm cười dịu dàng.

"Chúng ta về nhà thôi."

Hết truyện.

P.s: Vậy là chính thức kết thúc rồi ^^ Một Nhược Bạch ngày càng ấm áp, một Bách Thảo ngày càng trưởng thành, một Nha Nha vừa sinh ra đã vô cùng đáng yêu. Ba người làm nên một gia đình hoàn mĩ. Cảm ơn ba tháng qua mọi người đã đồng hành cùng tác giả. Dù viết chưa hay, còn rất nhiều thiếu sót nhưng mọi người vẫn chiếu cố mà bỏ qua, thực sự vô cùng cảm ơn :"> Hẹn gặp mọi người trong những fanfic tiếp theo của mình :*