[Longfic] Thiếu nữ toàn phong – Chap 6 – Wattpad

                                    

Nhược Bạch đứng ngây người hồi lâu, bản thân anh chưa thể tiếp nhận được chuyện vừa xảy ra. Anh từ từ ngẫm nghĩ lại, đầu tiên là tiến lại gần, sau đó là mỉm cười, cuối cùng là... hôn ư? Cô còn nói gì? Hiểu Huỳnh? Phạm Hiểu Huỳnh?

Nhược Bạch khẽ cau mày, lần này là do anh chủ quan, lần sau tuyệt đối không thể để cô uống một giọt bia nào. Cô gái này bình thường thì hiền lành, ngoan ngoãn, uống say rồi còn biết cách làm loạn. Nhược Bạch xưa nay luôn cho mình là người bình tĩnh, anh luôn có cách khống chế tình cảm của bản thân. Tuy nhiên gặp Bách Thảo anh mới nhận ra rằng cô dễ dàng làm rối loạn tâm trí anh tới mức nào. Còn dám nói chúc anh ngủ ngon? Liệu có thể ngủ ngon hay không?

Trong lúc Nhược Bạch tâm trạng rối bời, một đám người đứng nấp sau bụi cây cũng trải qua một trận kinh động không kém. Quang Nhã quay sang thì thầm với Hiểu Huỳnh:

"Rốt cục cậu đã dạy Bách Thảo bao nhiêu trò nhảm nhí thế?"

"Nhảm nhí ư? Đó là chuyện mà cặp đôi yêu nhau nào cũng làm mà? Vậy cậu nghĩ đến gì, bắt tay từ biệt sao?" Hiểu Huỳnh cười "Tuy nhiên không thể tin được Bách Thảo lúc say lại dám đem mấy lời mình nói với cậu ấy ra vận dụng. Mọi người nói xem Nhược Bạch sư huynh có phải rất bất ngờ không?"

Lâm Phong cũng cười rất vui vẻ.

"Nhược Bạch sư huynh là người thế nào chứ? Chờ anh ấy chủ động chắc cũng phải tới khi địa lão thiên hoang. Bách Thảo thì là một con rùa nhát gan hiếm có rồi. Chúng ta vừa đưa cho họ vé tàu siêu tốc ấy chứ."

"Có chuyện gì vậy hả?" Ai đó vỗ vai Hiểu Huỳnh hỏi.

"Aiyaaa, không nhìn thấy hay sao? Bách Thảo vừa hôn Nhược Bạch sư huynh đó."

"Cậu nói gì cơ? Thật sao?"

Hiểu Huỳnh vừa quay lại phía sau thì không biết từ lúc nào đã có cả một đám người cũng đang đứng đó hóng chuyện. Cô ấy bị hù suýt chút nữa ngất, thôi xong rồi, giờ thì chuyện này cả võ quán đều biết.

Nhược Bạch định trở về phòng nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh quay người đi tới chỗ bụi cây gần đó, ánh mắt lạnh lùng lướt qua một đám người đang túm tụm lại với nhau.

"Đêm rồi còn tụ tập ở đây, phải chăng vẫn còn dư sức lực nên muốn đi chạy bộ?" Anh nghiêm giọng nói "Chắc chắn ngày mai Bách Thảo sẽ không nhớ chuyện gì. Nếu cô ấy biết việc lúc nãy, thì mấy người hãy chuẩn bị sẵn vãn giặt đồ tới võ đường phạt quỳ đi."

Trong buổi đem tĩnh lặng lời nói của Nhược Bạch sư huynh như sét đánh ngang tai, tất cả đám người tự giác rút lui không một tiếng động.

Sáng hôm sau Bách Thảo tỉnh giấc với cái đầu nặng trịch, cô xuống giường rót một cốc nước. Tối qua cô chỉ nhớ là mình đã uống rất nhiều bia, sau đó, không hề có sau đó. Cô chẳng nhớ được gì cả. Sao mình lại về được nhà?

Hiểu Huỳnh vốn là chúa ngủ nướng hôm nay đột nhiên dậy sớm lạ thường, cô ấy ngồi ngây người trên giường. Bách Thảo đi tới khua khua tay trước mặt Hiểu Huỳnh nói:

"Hôm qua cậu đưa mình về nhà à? Mình có nói gì lung tung không? Nhược Bạch sư huynh có giận không?"

Hiểu Huỳnh im lặng nhìn Bách Thảo hết lắc đầu rồi lại gật đầu.