Leo núi và Cờ vây – My Blog
Leo núi và Cờ vây
Một hôm mình cập nhật phần Hobby/ Sở thích trên Facebook, cũng là tổng kết lại những thú vui của mình, để khi nào rảnh rỗi hoặc buồn chán quá, chỉ cần tìm đến một trong số những thứ đó là được.
Mình thích khá nhiều thứ: chụp ảnh, cắm hoa, chơi giải đố, làm thơ, nghe podcast, viết blog, đi nghe concert… Nhưng trong số đó, đặc biệt nhất với mình là leo núi và chơi cờ vây.
Những thú vui đúng là để cho vui. Nhưng để vui được cần đạt tới một trình độ nhất định. Và để đạt được một trình độ nhất định, đôi khi cần tới năng khiếu. Như việc chơi đàn hay vẽ, mình sớm phải từ bỏ vì trời chẳng cho mình một tí năng khiếu nào ở những môn này.
Mình phải lòng leo núi và cờ vây ngay từ lần thử đầu tiên, mặc dù đó cũng không phải là những môn dễ. Có lẽ bởi vì nó dành cho mọi người, nó chẳng đòi hỏi một năng khiếu gì để bắt đầu. Nếu đôi chân còn khoẻ, bạn đã có thể đi leo núi. Và trong cờ vây mọi người thường nói, chỉ cần biết đếm là có thể chơi cờ vây.
Khi leo núi, chỉ cần cứ bước đi, thì đất trời sẽ mở ra trước mắt bạn. Và khi chơi cờ vây, bàn cờ cũng được ví như một vũ trụ thu nhỏ, mỗi nước đi dù nhỏ nhất đều mở ra những biến ảo vô cùng.
Cái thú của việc leo núi không nằm ở việc leo đến đỉnh thật nhanh, vì vậy bạn không cần phải là người khoẻ nhất. Cái thú của chơi cờ vây không hoàn toàn ở việc thắng một ván cờ (trừ khi bạn chơi chuyên nghiệp), nên bạn cũng không cần là người thông minh nhất.
Cái thú của cả leo núi và cờ vây nằm ở việc chinh phục và khám phá trong từng bước đi nhỏ. Khi đi leo núi, mình thường tự động viên bản thân, cố một bước nữa, rồi một bước nữa, rồi một bước nữa… Khi chơi cờ, nếu lỡ đi sai một nước, mình có thể nhìn lại xem đó là do mình quá nóng vội, quá chủ quan hay cẩn trọng quá mức.
Đi leo núi về, bạn có thể mang theo những vết đau nhức, nhưng đồng thời cũng mang về cả một bầu không khí trong lành, cái mùi ngai ngái của cỏ cây, những cơn gió lạnh dường như vẫn còn sống động trên da thịt.
Chơi xong một ván cờ, có khi thắng khi thua, có khi vui cười hể hả cũng có khi tặc lưỡi nuối tiếc, nhưng hầu như mình đều cảm thấy hài lòng vì đã có những khám phá mới về những quy luật và về bản thân.
Vậy nên, mình vẫn tiếp tục đi leo núi và tiếp tục chơi cờ vây khi nào có thể. Mình chẳng sợ bị đánh giá là con bé này yếu xìu khi đi leo núi, hay con bé này thật ngốc nghếch khi chơi cờ vây. Chẳng ai làm vậy cả, chơi vui còn không hết nữa là!