Kiếm Hiệp Blog

Chỉ một khoảnh khắc thôi

Rồi Hoa Sơn, đom đóm ngừng bay

Rồi rừng sâu, gã lãng tử khờ gào khóc …

 

Xấu xa, bội bạc, tham phú quý giàu sang, có mới nới cũ.

Miệng lưỡi thế gian miêu tả nàng bằng những lời như thế đấy! Còn những người không ghét nàng thì lại thương hại nàng, thương hại nàng ngốc nghếch khờ khạo, mà họ không biết rằng đã yêu, thì còn có ranh giới giữa ngốc nghếch và khôn ngoan, giữa khờ khạo và lý trí nữa sao?

Nàng là một kẻ bạc tình.

Đáng đời nàng. Tội nghiệp nàng. Thương cho nàng. Hãy tha thứ cho nàng.

Tôi không thương nàng. Thương gã Lệnh Hồ đau vì nàng bao nhiêu, lại càng hận nàng bấy nhiêu. Tôi không tội nghiệp nàng. Có chi để tội nghiệp, khi nàng biết rõ con đường mình đã chọn sẽ chỉ là đao gươm rỉ máu mà vẫn cứ tiếp bước.

Tôi lại càng không tha thứ cho nàng.

Bởi nàng không có lỗi.

Tôi ngưỡng mộ nàng.

Vì nàng dám yêu, và dám yêu đến từng hơi thở cuối cùng.

Sự lựa chọn của nàng là sai lầm, nhưng nàng không sai. Bởi nếu tình yêu là sai, thì trên đời thứ gì mới là chân lý?

Nàng lỡ yêu một Lâm Bình Chi dịu dàng mà cứng rắn, cùng đường mà vẫn kiên cường không cúi đầu. Vì sao nàng không biết trước được hắn sẽ trở thành một kẻ bất nam bất nữ, bị oán thù che mờ mắt, sao không biết trước trái tim hắn sẽ còn lạnh hơn cả băng giá? Băng giá rồi cũng sẽ tan, nhưng trái tim của Lâm Bình Chi không bao giờ có thể học yêu thêm một lần nữa.

À, vì nàng không phải là tiên tri.

Nàng vứt bỏ mối tình đầu nồng thắm với một đại sư ca suốt ngày say sưa bất chấp lễ nghĩa để đi theo một kẻ nho nhã thanh lịch, con nhà quyền thế, nghiêm chỉnh đạo mạo y như cha nàng. Vì sao nàng lại bị lừa bởi cái bề ngoài vốn như chiếc áo trắng tinh khôi, mà bên trong sợi vải đã rách tươm hết thập phần như thế?

À, vì nàng không phải là thánh nhân, mà chỉ là một cô gái nhỏ rất đỗi bình thường.

Trách nàng bội bạc, xua đuổi đại sư ca bao năm chăm sóc chở che cho nàng, chỉ vì một kẻ từ đầu đến cuối không để nàng vào trong mắt, không biết rằng nàng đang hiện diện, không quan tâm nàng còn sống hay đã chết rồi.

Vì nàng muốn yêu Lâm Bình Chi cho chân thành, và trọn vẹn.

Vì tình yêu mà có lý trí rạch ròi thì liệu có còn là tình yêu chăng?

 

Ừ, thì đâu phải nàng trái lệnh cha lặn lội đường xa đem bí kíp Tử Hà về cho Lệnh Hồ Xung chữa bệnh.

Đâu phải nàng trên Tung Sơn đỉnh lại lạc vào giấc mơ đẹp năm xưa, tạm quên mất trượng phu mình và bao nhiêu cặp mắt quần hào đang quan sát mà vẫn vô thức sử Xung Linh kiếm pháp cùng Lệnh Hồ Xung, cũng như thuở nào đại sư ca và tiểu sư muội sử kiếm bên thác nước tuổi thơ.

Ừ, nàng bội bạc thật đấy.

Thương thay gã Lệnh Hồ, bởi hắn sẽ chỉ là những giấc mơ ấy, thoảng qua rồi tan vào không gian. Còn trái tim nàng chỉ chứa đựng được một hình bóng duy nhất, nàng mang theo xuống cõi tuyền đài …

Nàng thương Lệnh Hồ Xung, nhưng không yêu hắn.

 

Đêm tàn. Máu rỉ.

Đại sư ca của nàng bật khóc điên loạn. Rồi hắn sẽ trả thù cho nàng, rồi hắn sẽ băm vằm Lâm Bình Chi ra thành vạn mảnh.

“Tiểu sư muội chết rồi, xin đại sư ca… hết sức chiếu cố cho gã… đừng để người ta khinh nhờn gã.”

Lệnh Hồ Xung-Nhạc Linh San

Lệnh Hồ Xung không hiểu. Hắn thật sự không hiểu!

Cuối cùng thì tiểu sư muội của hắn đến chết vẫn thủy chung hướng về con người xấu xa đã không ngần ngại đâm nàng một đao để “tỏ lòng thành với Tả chưởng môn”! Cho dù họ Lâm có là kẻ sát hại nàng, nàng vẫn một lòng lo lắng cho sự an nguy của gã!

Cả đến lúc lìa đời, nàng vẫn chỉ nhớ đến kẻ đã sát hại nàng. Lòng nàng sao lại hẹp đến thế, sao lại tàn nhẫn đến thế, lại không dung nổi một Lệnh Hồ Xung lúc nào cũng yêu nàng tha thiết?

Trớ trêu thay.

Hắn ở cạnh một Nhậm Doanh Doanh nhất hô vạn ứng, xinh đẹp hơn nàng thập phần, nhưng chẳng bao giờ mà hắn không nhớ đến nàng. Nàng xua đuổi hắn, hắn cũng chỉ lặng lẽ cắn răng bỏ đi nhưng chẳng bao giờ trách nàng một câu.

Giờ đây, hắn đang ở cạnh nàng khi chồng nàng đã giết hại nàng rồi bỏ đi, đang ôm lấy nàng vào lòng, đang gào thét tưởng như trái tim hắn sẽ vỡ ra làm trăm mảnh, như hắn có thể chết theo nàng bất cứ lúc nào.

Vậy mà lòng nàng vẫn chỉ có Lâm Bình Chi.

 

Nàng ác lắm!

Nàng cất tiếng hát trong vô thức, bài ca Phúc Kiến Tiểu Lâm Tử dạy nàng trên đỉnh Hoa Sơn những ngày đầu gặp gỡ. Khúc ca nàng ngọng nghịu tập hát theo “Lâm sư đệ”, những ngày vô tư lự nàng cùng gã đi hái nấm trong rừng già.

Rồi tiếng hát của nàng cũng yếu dần đi theo từng hơi thở, nhòe nhoẹt đi theo ánh trăng chênh chếch đang bị mây che.

“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Sư muội đừng sợ gì hết. Tiểu huynh bồng tiểu sư muội đến chỗ má má.”

Ngốc ạ, nàng có sợ chi đâu … Ngươi khóc cho nàng, nhưng nàng lại đang mỉm cười đấy.

Nàng mỉm cười, mà ngực ngươi sao như có vạn lưỡi dao đâm?

Phải chăng vì đến thời khắc cuối, nàng vẫn chỉ nhớ đến bài hát gã dạy nàng, còn ngươi, kẻ si tình vạn kiếp bất biến, nàng đã đem cất ký ức về ngươi ở nơi nào rồi mà bây giờ lại không tìm ra được?

Đêm tàn. Rừng khép.

 

Linh khúc của nàng, hoà quyện với tiếng khóc đại sư ca nàng, theo tiếng gió hú của rừng sâu rồi sẽ tan theo sương sớm ban mai. Nàng ngủ rồi, giấc ngủ thiên thu giữa rừng già hiu quạnh, nhưng nàng cũng ngủ mãi trong tim đại sư ca nàng, và sẽ không có ai làm hại nàng được nữa.

Giá như tình yêu không phải là mãi mãi …

Rồi tôi, ngậm ngùi tiễn nàng, nàng thiếu nữ bạc phận dũng cảm dám yêu, và dám đối diện với tình yêu bằng nụ cười – ngay cả khi trên gò má lạnh lẽo không còn cảm giác của nàng, nước mắt gã Lệnh Hồ đang chứa chan rơi …

Rồi nàng, mãi mỉm cười.

Vì tình yêu cho đi mà chẳng cần nhận lại, âu cũng là một niềm hạnh phúc …