Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Văn án 1:

Cuộc đời của một con người tùy hứng trong một đêm bất
ngờ bị xáo trộn chỉ vì lỡ vạ miệng chửi người khác. Mộc Linh Đan từ một tiểu
thư danh giá, quyền lực được cưng chiều sau một đêm lại bất ngờ trở thành Diệp
Kiều Linh, một tiểu thư bị người đời khinh bỉ và ghét bỏ.

Nổi tiếng là một người thông minh, tinh nghịch và sẽ không
bao giờ từ bất kỳ một thủ đoạn nào nếu có ai đó động chạm tới mình, thậm chí
còn được mệnh danh là ác nữ. Thế mà bây giờ cũng lại trở thành ác nữ nhưng khác
mỗi chỗ là hung hăng và cực kì ngu ngốc? Mộc Linh Đan vì rảnh rỗi nên mới tìm
vài cuốn tiểu thuyết để đọc, chọn được cuốn tiểu thuyết mình vừa ý thì sau khi
đọc xong phần kết thúc lại vạ miệng mắng chửi nhân vật trong đó và cái kết là
xuyên thành người ta.

Không nghĩ xuyên vào đây lại mang danh là một người ấu
trĩ, ngu ngốc và hung hăng, lại còn bị nam nữ chính hết lần này đến lần khác bày
trò trẻ con để chơi cô. Muốn chơi thì cô đây sẽ hóa thành nữ phụ phản diện để chơi
cùng với mấy người nha, nam nữ chính.

Văn án 2:

Vì trong phút chốc lỡ dại nên Mộc Linh Đan đã xuyên
thành nữ phụ phản diện Diệp Kiều Linh, nổi tiếng là hung hăng và cực kì ngu ngốc.
Một con người có tính cách kì dị như Mộc Linh Đan vì quá được nuông chiều nên
thường coi người là đám cún con dễ thương mà chơi đùa. Nhưng sau khi xuyên thành Diệp Kiều Linh và gặp được
nam chính thì tính cách của cô lại càng trở nên bộc phát dữ dội hơn
chỉ vì nam chính rất khoái trêu ghẹo cô và cũng rất chịu đựng cô.

Diệp Kiều Linh: “Tên Phong Thần đáng ghét kia, anh đã
có người yêu rồi sao cứ bám lấy tôi hoài thế, không sợ bảo bối của anh ghen
sao?”

Phong Thần: “Người yêu của anh chỉ có em. Cô ta không
phải.”

Diệp Kiều Linh: “Anh bị điên đó à, tên tra nam chết tiệt,
cái đồ lăng nhăng, bắt cá hai tay, hai
chân… mau cút đi.”

Phong Thần: “Ở đây là nhà anh mà, em đuổi anh rồi anh
biết đi đâu.”

Diệp Kiều Linh: “Cái đồ nam chính điên khùng, nếu mà ở
thế giới thực tôi đã bỏ tù anh mọt gông rồi.”

Phong Thần: “Nam chính? Thế giới thực?”

Diệp Kiều Linh: “…”