Khái niệm điểm đến du lịch – Năng lực cạnh tranh điểm đến của du lịch Việt Nam trong bố –

Hoạt động du lịch là hoạt động của khách du lịch rời khỏi nơi cư trú thường
xuyên để di chuyển đến nơi khác nhằm đáp ứng nhu cầu theo những mục đích khác

nhau. Vậy điểm đến du lịch có thể được hiểu là một thuật ngữ thường được sử dụng
gắn liền với khu, vùng; địa điểm tham qua du lịch. Địa điểm du lịch có thể là khu
vực lớn trên thế giới như các lục địa (châu Âu, châu Á, châu Phi, châu Mỹ,…) hoặc
có thể là một vùng, một quốc gia, thậm chí một địa phương, một hòn đảo nhất định.
Hầu hết các điểm đến được cấu thành bởi những điểm hấp dẫn du lịch, giao thông đi
lại, khả năng tiếp cận điểm đến, nơi ăn nghỉ, các tiện nghi và dịch vụ bổ sung.

Theo Trần Thị Minh Hòa, điểm đến du lịch là:“những điểm có tài nguyên du
lịch nổi trội, có khả năng hấp dẫn du khách, hoạt động kinh doanh du lịch có hiệu
quả và đảm bảo phát triển bền vững” [22].

Nguyễn Văn Mạnh và Nguyễn Đình Hòa (2009) cho rằng, “Điểm đến du lịch
là một địa điểm mà chúng ta có thể cảm nhận được bằng đường biên giới về địa lý,
đường biên giới về chính trị hay đường biên giới về kinh tế, có tài nguyên du lịch
hấp dẫn, có khả năng thu hút và đáp ứng được nhu cầu của khách du lịch” [39,
tr.341].

Tổ chức Thương mại thế giới (WTO) đưa ra định nghĩa “Điểm đến du lịch là
một không gian vật chất mà du khách ở lại ít nhất là một đêm. Nó bao gồm các sản
phẩm du lịch như các dịch vụ hỗ trợ, điểm đến và tuyến điểm du lịch trong thời gian
một ngày. Nó có các giới hạn vật chất và quản lý giới hạn hình ảnh, sự quản lý xác
định tính cạnh tranh trong thị trường. Các điểm đến du lịch địa phương thường bao
gồm nhiều bên hữu quan như một cộng đồng tổ chức và có thể kết nối lại với nhau
để tạo thành một điểm đến du lịch lớn hơn” [140].

Tổ chức Du lịch thế giới (UNWTO) cho rằng: “Điểm đến du lịch là một
không gian vật chất mà du khách ở lại ít nhất là một đêm. Nó bao gồm các SPDL
như các dịch vụ hỗ trợ, các điểm đến và tuyến điểm du lịch trong thời gian một
ngày. Nó có các giới hạn vật chất và quản lý giới hạn hình ảnh, sự quản lý xác định
tính cạnh tranh trong thị trường. Các điểm đến du lịch địa phương thường gồm
nhiều bên hữu quan như một cộng đồng tổ chức và có thể kết nối lại với nhau để tạo
thành một điểm đến du lịch lớn hơn” [137, tr.70]. Đây là định nghĩa tương đối đầy
đủ và được chấp nhận.

Theo Điều 4 Luật Du lịch (Việt Nam, 2005), “Điểm du lịch là nơi có tài
nguyên du lịch hấp dẫn, phục vụ nhu cầu tham quan của khách du lịch”. Điểm đến
du lịch có thể là vùng du lịch tùy theo quy mô lớn, nhỏ. Theo đó, điểm du lịch được
xem là quy mô nhỏ được hiểu là “nơi tập trung một loại tài nguyên nào đó (tự

nhiên, văn hóa – lịch sử hoặc kinh tế, xã hội) hay một loại công trình riêng biệt
phục vụ du lịch hoặc kết hợp cả hai ở quy mô nhỏ”; Điều 24 quy định điểm du lịch

có đủ các điều kiện được công nhận là điểm du lịch cấp quốc gia, bao gồm: (i) Có
kết cấu hạ tầng và dịch vụ du lịch cần thiết, có khả năng bảo đảm phục vụ ít nhất
một trăm nghìn lượt khách tham quan một năm, và (ii) Có tài nguyên du lịch đặc
biệt hấp dẫn đối với nhu cầu tham quan của khách du lịch.

Khái niệm điểm đến du lịch trong Luật Du lịch (2017) gồm: Thứ nhất, điểm
đến du lịch là nơi có tài nguyên du lịch được đầu tư khai thác phục vụ khách du
lịch. Tuy nhiên, nếu không có cơ sở hạ tầng và các dịch vụ cần thiết phục vụ du
khách thì ngay cả những điểm đến sở hữu nguồn tài nguyên du lịch đặc biệt hấp dẫn
cũng không thể trở thành điểm đến du lịch; Thứ hai, khu du lịch là khu vực có ưu
thế về tài nguyên du lịch, được quy hoạch, đầu tư phát triển nhằm đáp ứng nhu cầu
đa dạng của khách du lịch, đem lại hiệu quả về kinh tế – xã hội và môi trường.

Dù chưa có sự thống nhất hoàn toàn về thuật ngữ, nhưng đến nay đa số các
học giả, nhà quản lý cho rằng “Điểm đến du lịch” là một khái niệm bao trùm hơn so
với những khái niệm về điểm thăm quan, điểm nghỉ dưỡng, điểm dịch vụ, v.v. và có
thể hiểu:“Điểm đến là một không gian địa lý nơi có tiềm năng tài nguyên du lịch,

có các điều kiện để hình thành các khu du lịch, điểm du lịch, điểm dịch vụ và tổ
chức các hoạt động du lịch nhằm thỏa mãn nhu cầu đa dạng của khách du lịch”.

Điểm đến du lịch có quy mô khác nhau từ khu vực, quốc gia, đến các lãnh
thổ địa lý, hành chính khác nhau trong mỗi quốc gia nơi diễn ra hoạt động du lịch.
Có thể phân loại điểm đến du lịch theo các cấp độ như sau:

Điểm đến du lịch cấp độ khu vực: Trên thị trường du lịch thế giới, cạnh tranh

nguồn khách trở nên gay gắt, các nước trong từng châu lục, từng khu vực khác nhau
trên thế giới vừa hợp tác vừa cạnh tranh để thu hút nguồn du khách thông qua tuyên

truyền, quảng cáo, xúc tiến du lịch. Sự phân chia các điểm đến du lịch này không
chỉ cho biết số lượng khách du lịch quốc tế của khu vực mà còn cho biết thu nhập
du lịch từ khu vực này. Mỗi khu vực không chỉ đón tiếp khách du lịch quốc tế từ
các châu lục khác đến mà còn đón tiếp khách du lịch từ các nước trong khu vực.

Điểm đến du lịch cấp độ quốc gia: Các quốc gia trong khu vực vừa hợp tác

với nhau để xây dựng hình ảnh điểm đến du lịch của khu vực, nhưng cũng vừa cạnh
tranh thu hút nguồn du khách đến với đất nước mình. Mỗi quốc gia không chỉ đẩy
mạnh tuyên truyền, quảng cáo và xúc tiến du lịch để xây dựng hình ảnh của đất
nước ra thế giới, mà còn phải hoàn thiện các quy định pháp luật, tạo điều kiện thuận
lợi cho du khách cũng như tạo môi trường kinh doanh thuận lợi cho các DN.

Điểm đến du lịch cấp địa phương: thường là đơn vị hành chính trong một

quốc gia, hay khu vực trong quan hệ với vùng, khu vực khác trong một quốc gia.
Nhiều điểm du lịch không chỉ mang tính địa phương mà là thương hiệu du lịch của
quốc gia.