Em không biết phải làm sao nữa

Em chuyển công tác, đi xa công việc phòng kỹ thuật, xa đồng nghiệp và xa nơi có nhiều kỷ niệm về anh. Ở nơi đó, từng lối mòn, từng viên đá cuội đều có dấu chân anh đi, về.

Nếu còn ở lại, em cũng không biết cuộc sống của em sẽ ra sao nữa. Ngay cả khi em xa rồi mà lòng vẫn còn nặng nợ như thế này, ở nơi đó có lẽ em sẽ khóc và trở thành con người trầm cảm cũng nên.

Ở nơi ấy, không chỉ có kỷ niệm thôi đâu anh mà còn có cả những người bạn đã cho em nhiều niềm vui, sự an ủi khi anh đã rời xa. Họ luôn tạo cho em cảm giác anh vẫn còn bên em. Những buổi tối họ lên chơi, rủ em đi uống cà phê hay hát những bài hát có chữ và nhạc dạo trên màn hình, những bài hát quen thuộc đưa em về kỷ niệm ngày xưa.

Họ tặng em những lời chúc, những bông hoa vào những ngày lễ dành cho con gái thay cho anh vì anh ở xa. Họ làm cho em nhớ anh nhiều hơn, anh à! Em đã mong ước cái ngày xa xưa ấy quay trở lại, cho em được thấy lại trong câu chuyện quá khứ ấy có một người con trai bày tỏ tình cảm chân thành với một người con gái vừa tốt nghiệp ra trường đã một thân cô đơn lên vùng núi xa xôi Sơn La để làm việc vì dòng điện của Tổ quốc. Cho em thấy anh đi đón em trong đêm biểu diễn văn nghệ “Hoàn thành mục tiêu 250 ngày đêm chống lũ công trình TĐSL”. Cho em thấy anh đi đến ngay phía sau mà em không hề hay biết, cho anh thì thầm vào tai em rằng: Em hát xong chưa, anh đưa em về.?

Hãy cho em được một lần nữa thôi mong anh khi anh đi làm hay về Hà Nội chưa lên. Cho em được nhìn thấy anh một lúc, vẫn tình yêu ấy, bóng dáng ấy chứ đừng lạnh lùng và thờ ơ với em như bây giờ, để trái tim em được sưởi ấm. Em lạnh lắm nhất là mỗi lúc đêm đã về khuya! Lạnh nhiều hơn anh ạ, khi anh trả lời “anh không làm gì được nữa đâu”. Em có mong muốn anh làm gì cho em nữa đâu mà sao anh nặng lời với em như vậy?

Anh khác rồi, anh khác quá rồi và tình yêu dành cho em giờ cũng là một tình cảm khác. Em không yêu anh bây giờ mà chỉ yêu cái khoảnh khắc đã trôi qua kia thôi! Em yêu cái chuỗi ngày đã lùi vào dĩ vãng ấy! Yêu người con trai yêu và chăm sóc cho em hết mực. Yêu bản lĩnh và người lớn của anh. Chỉ vì yêu những điều đã qua, những điều quá đẹp của quá khứ ấy về anh mà em mới khổ như thế này chứ em đâu còn yêu anh. Anh không tốt mà, anh giờ không tốt nữa. Anh bỏ em, anh quên em nhanh vậy để yêu được một người con gái khác là anh không tốt rồi.

Em đâu có muốn thế này chứ, em cũng muốn mình thanh thản chứ. Em muốn được sống để yêu thương lắm chứ anh nhưng tình cảm đầu tiên ấy em đã trao hết cả rồi, em có giữ lại cho mình gì đâu. Anh vô tâm đến thế hay sao mà không hiểu lòng em thế nào. Anh có đủ sự quan tâm để chia sẻ đến con người mà không cho em một sự cảm thông hay sao. Em buồn và nhớ nên mới nhắn tin cho anh mà anh lại trả lời em phũ phàng đến vậy sao? Em cũng không biết phải làm thế nào, em chỉ làm theo tình cảm của con tim mình thôi!

Hoa mộc lan