Đơn phương, là tự mình bắt đầu nhưng chẳng thể tự mình kết thúc
Ảnh minh họa.
“Nhiều lần ngập ngừng muốn ngỏ ý…
Tiếng yêu thương sao chưa thành câu”.
Là cảm giác mà ai yêu đơn phương cũng từng trải qua. Đó là loại cảm giác, khó diễn tả bằng lời.
Yêu đơn phương, đó không được gọi là tình yêu, vì tình yêu phải đến từ hai phía. Đơn phương thiệt thòi lắm, buồn lắm mà cũng đau lòng lắm. Bởi tất cả những cảm xúc, đều phải giấu kín trong lòng, sợ người ta biết, sợ người ta không yêu, sợ người ta xa lánh,… Sợ trái tim sẽ vỡ tan.
Có phải là khi, trái tim rung lên từng nhịp thật mạnh mỗi lần trộm nhìn người ta từ đằng xa. Rồi lại phải tỏ ra thật bình thường khi ở bên cạnh người ấy trong khi tâm hồn đang rất là rối bời. Chỉ cần một ánh nhìn, một nụ cười, hay một câu nói vẩn vơ cũng đủ làm con tim lạc nhịp, đánh rơi ngay giây phút nào chẳng hay…
Ảnh minh họa.
Có phải là khi, mỗi đêm về, nhìn thấy chấm xanh nơi cái tên thân thuộc mà ngu ngốc đợi chờ từ người ta một dòng tin nhắn. Để rồi lại thất vọng, để lại nhớ nhung, rồi lặng lẽ buồn… Nỗi buồn không thể nói ra. Trong giấc ngủ, trong cơn mơ vẫn còn đâu đó hình bóng của người ta.
Đơn phương, là chấp nhận tất cả một mình. Không có quyền hờn giận, không có quyền ghen tuông. Là người lặng lẽ đứng sau tất cả, nhìn người ta hạnh phúc bên một người không phải mình, là những mong ước xa vời về một ngày nào đó người ta quay mặt về hướng mình, là những nỗi nhớ chưa một lần được nói ra…
Thế mà có đôi khi, trái tim tự nhủ phải buông bỏ và quên lãng đi, người ta lại cứ vô tình gieo cho mình một vài cử chỉ quan tâm, một vài tin nhắn đùa giỡn, thế là lại yêu thêm, lại khó quên thêm… Mà người ta nào có biết.
Đơn phương, là tự mình bắt đầu nhưng chẳng thể tự mình kết thúc. Là thứ tình cảm đáng sợ nhất, đáng buồn nhất… Và cũng là thứ tình cảm, khiến trái tim đau nhất.