Độc y thần nữ: phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê – Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chương 1: Moi tim mà chết, loạn thế (1) Edit: V.O Ánh chiều tà đỏ sẫm như máu bao phủ mặt đất. Một trận gió âm u, lạnh lẽo thổi qua, cây tùng bách cổ xưa trên núi Sáng Thế phát ra âm thanh sàn sạt, u ám. Vách núi đen dốc ngược sâu hun hút, một thân áo trắng của Bạch Vũ đã đầy vết máu. Hai chân của nàng bị chặt đứt, gân tay bị moi ra, trên gương mặt tuyệt sắc chỉ còn lại thù hận khắc khổ, đôi mắt tuyệt mỹ khiến người ta hít thở không thông hàm chứa đầy nước mắt, dưới ánh chiều tà khắc nghiệt, tuyệt vọng rơi xuống. Một nam tử tuấn mỹ vô song nằm trong lòng nàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng phác họa đường cong tuấn dật xuất trần, lộ ra lạnh lùng cao ngạo, sợi tóc đen mực giống như thác nước chảy xuống, bên lông mày khắc sâu hoa văn tà mị, tinh khiết, thẳng thắn mà nói giống như một vị thần tôn quý, làm cho người khác có một loại cảm giác áp bức không thể xâm phạm. Mày kiếm oai hùng hạ xuống, đôi mắt trầm tĩnh nhắm lại, khiến người khác nhịn không được muốn biết, một khi mở ra, sẽ phát ra bốn phía ánh sáng rực rỡ như thế nào, nhưng hắn lại lâm vào ngủ say vĩnh viễn. Lồng ngực của hắn bị một thứ vũ khí sắc bén xé toạc, lộ ra một lỗ thủng, trái tim bị lấy đi một cách tàn nhẫn. “Vì sao? Ngươi đối phó với ta là được rồi, vì sao ngươi còn muốn giết chàng?” Bạch Vũ căm hận ngẩng đầu, nhìn lên bóng dáng phiêu dật được ba con Triệu hoán thú nâng ở giữa bầu trời. Nàng quá quen thuộc bóng dáng kia, chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng – Ngọc Ưu Liên, nữ nhân có khuôn mặt như búp bê. Nàng chưa bao giờ biết phía sau khuôn mặt búp bê đơn thuần vô tội kia lại che dấu một lòng dạ rắn rết, lừa gạt như thế. Ngọc Ưu Liên ở trên cao nhìn xuống Bạch Vũ, lộ ra một nụ cười trông vô cùng đơn thuần: “Muội muội, muội hồ đồ rồi sao? Dạ Quân Mạc là Ám Dạ Quân Vương, là tử địch của Sáng Thế Thần Điện chúng ta, tại sao muội có thể yêu hắn ta? Hắn ta tuyệt đối không hề thật lòng với muội, tỷ giết hắn cũng là vì tốt cho muội.” “Vì tốt cho ta?” Đột nhiên, Bạch Vũ ngửa mặt lên trời cười to, giọng điệu tràn đầy châm chọc: “Ngươi là vì chính ngươi, vì muốn có được Ngũ Hành Đại Lục.” Nụ cười của Ngọc Ưu Liên biến mất, đáy mắt lộ ra một chút vẻ âm trầm, ngoan độc: “Đúng thì thế nào? Ta muốn Sáng Thế Thần Điện, muốn làm chủ nhân của Ngũ Hành Đại Lục! Chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, dựa vào cái gì mà ngươi được định là người đứng đầu Ngũ Hành Thế Giới? Dù cho cái gì ngươi cũng không làm lại có thể kế thừa Sáng Thế Thần Điện? Không phải vì ngươi là huyết mạch duy nhất Thần Sáng Thế để lại sao? Ngoại trừ huyết mạch, ngươi còn có cái gì? Lấy đi huyết mạch của ngươi, ta có thể thay thế ngươi! Nếu không phải Dạ Quân Mạc vẫn âm thầm che chở cho ngươi, ta đã sớm hủy diệt ngươi. Nay hắn ta đã chết, ta xem ai còn có thể cứu ngươi!” “Bọn Thượng Quan ca ca sẽ không để ngươi thực hiện được mục đích!” Bạch Vũ căm hận nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên. Ngọc Ưu Liên ghen tị với nàng như thế, vậy mà trước kia nàng cũng không phát hiện được một chút nào. Nhớ tới trước kia, tỷ tỷ này làm bộ đối xử với nàng vô cùng thân thiết và yêu thương, bây giờ nàng chỉ cảm thấy buồn nôn. “Ha ha! Không thể tưởng tượng được, chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn còn ngây thơ như thế, khó trách bị ta lừa gạt xoay vòng vòng.” Ngọc Ưu Liên phát ra tiếng cười dài như chuông bạc, vuốt ve Triệu hoán thú bên cạnh: “Ngươi nghĩ rằng bọn họ không biết chuyện ta muốn giết ngươi sao? Bọn họ biết rất rõ, còn giúp ta ngăn chặn Triệu hoán sư mà Dạ Quân Mạc dẫn đến. Toàn bộ Sáng Thế Thần Điện đều đã phản bội ngươi, chỉ duy nhất một mình Thạch cô cô trung thành với ngươi đã bị ta giết chết, sẽ không ai đến cứu ngươi nữa.” “Không thể…..” Sắc mặt Bạch Vũ một mảnh trắng bệch. Nàng đã hoàn toàn bị phản bội rồi sao? Từ trước tới nay, nàng luôn dùng huyết mạch của chính mình che chở Thần Điện, thêm cả thiên mệnh vào, khiến cho Thần Điện sừng sững không ngã. Nàng có lỗi với Sáng Thế Thần Điện chỗ nào, có lỗi với bọn họ chỗ nào? Bởi vì thiên mệnh huyết mạch của nàng, bọn họ đã nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết?
10
Re: [Xuyên không – Trùng sinh – Dị giới] Độc y thần nữ: phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê – V.O – Điểm:
Đang tải Player đọc truyện…
Tốc độ đọc truyện:
0.90x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 2: Moi tim mà chết, loạn thế (2)
Edit: V.O
Đột nhiên, Bạch Vũ cảm thấy tim mình rất đau, nhiều năm nay vẫn luôn sống trong những lời nói dối, nhất định là nàng bị mù mới có thể nghĩ đám lang sói này đối xử tốt với nàng. Thiên mệnh của nàng thực sự đã hại chết cô cô, hại chết Dạ Quân Mạc!
“Không gì là không thể, ngươi cứ yên tâm đi chết đi!” Ngọc Ưu Liên khoát tay, một đường sáng trắng tiến về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ bị một dòng lực lượng vô hình bao phủ, thân hình đầy máu lung lay trong không trung, sát ý tàn bạo sẽ rách thân thể nàng, nổ banh máu thịt nàng. Nàng rõ ràng cảm thấy linh mạch của nàng đang rời khỏi thân thể từng chút một, giống như thiên đao vạn quả (bị chém nghìn vạn nhát dao), rút gân lột da, đau nhức truyền khắp toàn thân.
Nàng đau đến mức hôn mê, nhưng lăng trì đau nhức lại cứ như châm chọc – kích thích thần kinh nàng, làm cho nàng chịu tra tấn thống khổ dày vò như ở địa ngục, mỗi một giây đều dài như một thế kỷ.
Áp lực khổng lồ vô hình khuyết tán ra, ánh sáng linh mạch Ngũ Hành của Bạch Vũ chớp động chói lóa mắt, rốt cuộc hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng.
“Đến đây!” Ngọc Ưu Liên lộ ra nụ cười hưng phấn khó có thể kiềm chế được, phi thân phóng qua, một tay bắt lấy linh mạch, nở nụ cười thỏa mãn như bị bệnh tâm thần: “Lấy được rồi! Rốt cuộc thì nó cũng là của ta! Từ hôm nay trở đi, ta chính là người mang thiên mệnh, ha ha ha…..”
Bạch Vũ giống như búp bê vải bị tàn phá ngã xuống mặt đất, nghe tiếng cười điên loạn của Ngọc Ưu Liên, khóe miệng hiện ra một chút trào phúng, dùng hết sức lực cuối cùng ôm lấy Dạ Quân Mạc đang nằm bên cạnh.
Bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt lạnh lùng của hắn, lướt qua hoa văn thần bí yêu dị của hắn, nâng lấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhẹ hôn lên đôi môi bạc lạnh lẽo.
Bạch Vũ tựa vào bên tai hắn thấp giọng nỉ non: “Chàng xem nàng ta ngốc như thế nào kìa, nghĩ lấy đi linh mạch của ta là có thể cướp đi thiên mệnh huyết mạch, thật ra huyết mạch chân chính ở trong này.”
Nàng chỉ vào trong ngực chính mình, lộ ra một nụ cười làm cho vạn vật trong thiên địa đổi sắc: “Quân Mạc, bọn họ vì thiên hạ này mà giết chàng, hôm nay ta sẽ chôn cùng chàng, có được không?”
Nàng nhẹ nhàng nói xong, bộ mặt tươi cười lộ ra dáng vẻ quyết tuyệt khiến kẻ khác kinh hãi, đột nhiên chủy thủ (dao găm) sắc bén xuất hiện trong tay, nàng dùng sức đâm vào ngực.
Máu tươi màu đỏ sẫm theo chủy thủ chảy xuống, hòa với máu của Dạ Quân Mạc nhiễm đỏ mặt đất, dưới ánh tà dương phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng.
“Ngươi đang làm gì?” Ngọc Ưu Liên tỉnh táo lại, rốt cuộc phát hiện có chút không đúng, vội vàng muốn ngăn cản, Bạch Vũ đã moi tim của mình bỏ vào trong lồng ngực Dạ Quân Mạc.
Áp lực tử vong nghiền ép vạn vật phóng lên cao, ánh sáng chói mắt từ trên người Bạch Vũ khuếch tán ra, trời đất bị ánh sáng trắng bao phủ, hơi thở bạo ngược hủy diệt hung bạo dâng lên, nhóm quân đội hơn trăm người được Ngọc Ưu Liên mệnh lệnh đóng quân dưới chân núi tan thành tro bụi trong nháy mắt.
“Nguy rồi!” Ngọc Ưu Liên quá sợ hãi, kinh hoảng cưỡi lên Triệu Hoán Thú, dùng tốc độ cực hạn chạy đi.
Ánh sáng bạch sắc giữa bầu trời mênh mông, giọng nói của Bạch Vũ mờ ảo, dần dần tiêu tan: Quân Mạc, ta chờ chàng ở kiếp sau, sẽ chờ chàng đến tìm ta. Chúng ta cùng nhau, đòi lại hết tất cả nợ máu ngày hôm nay từng chút một!”
Thiên mệnh huyết mạch bị tổn hại, gió bão diệt vong càn quét toàn bộ Ngũ Hành Đại Lục, giằng co suốt một năm.
Theo <Ngũ Hành Đại Lục sử> <Sáng Thế Thần Điện đại ký sự> và các tư liệu lịch sử ghi lại, một nửa lục địa Ngũ Hành Đại Lục bị băng vùi lấp, hai phần ba tông môn bị hủy diệt, Ngũ Hành thế giới, bao gồm cả hạ giới có 8 thế giới, 72 vực, 3000 nơi cùng lâm vào hỗn loạn kéo dài đến vạn năm.
Một năm này, thế nhân xưng là Loạn Thế Nguyên Niên.
Đã sửa bởi V.O lúc 29.07.2017, 15:49.