Đọc truyện Tiên sinh đoán mệnh sao? – Chương 127
Tam Hoàng rất thông minh, cũng rất nghe lời, chỉ là thỉnh thoảng hơi nghịch ngợm một chút. Thấy Tống Triết ngồi yên ở đây không đi nữa thì bắt đầu tới tới lui lui trái trái phải phải, sau đó vui sướng chạy lăn xăn.
“Thật là!” Tống Triết dở khóc dở cười, bất quá Tam Hoàng có đeo thẻ tên trên cổ, thoạt nhìn đã biết là chó có chủ, sẽ không dễ dàng bị người ta khi dễ.
Ngay lúc Tống Triết đang vọc di động, uống nước thì có một người đi tới.
“Cậu cũng đoán mệnh à?”
Âm thanh người đàn ông này có chút do dự.
Tống Triết nhìn lên, trước mặt là một người nam nhân tầm năm mươi, tựa hồ là người làm nông, tay đầy vết chai.
Tống Triết cười: “Đúng vậy, mời ngồi, xin hỏi ông muốn coi gì? Trừ bỏ đoán mệnh, tôi còn nhận làm các nghiệp vụ khác.”
Người nam có chút cục xúc bất an: “Tôi có chuyện này không biết nên giải quyết thế nào, tiên sinh có thể giúp tôi không?”
Tống Triết nói: “Mời nói.”
“Là như vầy!” Người nam liếm liếm môi, đôi môi khô khốc có chỗ còn bị nứt, thoạt nhìn đang rất khát. Tống Triết thuận tay đưa chai nước suối mình mua cho ông, người nam vừa mừng vừa lo không dám nhận, Tống Triết nói cầm đi, không sao đâu.
Người năm mở nắp uống ngụm nước, sau khi thấm giọng thì mỉm cười cảm kích, ông là người làm nông, thu nhập không cao nên cho dù khát nước cũng không nỡ mua nước uống. Ông cảm thấy có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, khát thì về nhà uống, sao có thể lãng phí tiền vào một ly nước sôi được chứ.
“Là như vầy, mấy ngày trước vợ tôi chạy xe ba bánh đi bán thức ăn, bởi vì đi lúc sáng sớm nên không thấy rõ đường nên bị ngã xuống xe. Vừa vặn ngã trúng ngôi mộ ở ven đường. Mới đầu bà ấy cũng không cảm thấy khó chịu gì nên tiếp tục lên xe chạy ra chợ. Sau khi về nhà vẫn còn làm ruộng được, hoàn toàn không có việc gì. Vì thế lúc bà ấy kể chuyện này cho tôi nghe, tôi cũng không để trong lòng. Kết quả qua hai ngày thì bả vai bà ấy bắt đầu đau, cánh tay không nhấc lên nổi, tôi liền nghĩ tới, có khi nào là vì cú ngã hôm trước hay không? Tôi vội vàng dẫn bà ấy tới bệnh viện chụp X quang, kết quả bác sĩ nói không bị gãy xương, cũng không trật gân hay trầy trụa gì. Hết thảy đều bình thường, thế nhưng vợ tôi lại đau rất dữ dội, tay cũng không nhấc lên nổi.”
“Bệnh viện không tìm ra nguyên do, vợ chồng tôi không còn cách nào khác là tìm tới bác sĩ gần nhà, xem xem có phải trật gân gì hay không, kết quả bác sĩ kia cũng nói là không có vấn đề gì cả. Sau đó có một người hàng xóm nói với tôi là có thể đụng trúng mộ phần nên rước phải đồ bẩn, khuyên tôi nên đi tìm đại sư xem thử. Tôi không còn cách nào, chỉ đành tới đây.”
Đế đô mặc dù sầm uất vẫn có khu nghèo khó.
Người nam này ở trong một thôn nhỏ, trong thôn đại đa số đều là người làm nông. Ngoài thôn có không ít mộ phần mà người ta chôn trước kia.
Chuyện này Tống Triết cũng biết, ở vùng quê có rất nhiều mộ phần như vậy.
Người nam xoa xoa mồ hôi trên trán, làm việc lâu ngày dưới ánh mặt trời nên làn da ông có chút ngăm đen, nếp nhăn cũng nhiều: “Không biết tiên sinh thu phí thế nào?”
Người nam không dám tìm tới những người lớn tuổi bên kia, sợ bọn họ đòi giá cao. Trong thôn ông có một người nữ đặc biệt tin tưởng mấy chuyện này, thường xuyên mời đạo sĩ tới làm pháp sự, mỗi lần tốn bảy tám ngàn.
Người nam nghe con số này thì trong lòng có chút giật thót, bảy tám ngàn, ông phải bán bao nhiêu thức ăn mới kiếm được số tiền này a?
Tống Triết hiểu ý đối phương, cười nói: “Không đắt, mấy chục thôi. Đi thôi, dẫn tôi về xem vợ ông.”
“Vâng vâng vâng, thật cám ơn tiên sinh.”
Người nam lộ ra nụ cười thật thà, ông ngồi xe tới, năm giờ sáng đã xuất phát, tới tận trưa mới tới được đây.
Tống Triết mang theo Tam Hoàng, cậu lái xe để đối phương chỉ đường về nhà.
Từ thành phố ồn ào náo nhiệt về tới nông thôn chỉ tốn một giờ đi đường, thế nhưng phong cảnh hoàn toàn khác biệt.
Mộ phần ven đường có rất nhiều, đám gà vịt mà thôn dân nuôi kêu quang quác cục ta cục tác, Tam Hoàng cùng Tống Triết ngồi trên xe mà kích động muốn nhào xuống lùa gà lùa vịt.
Lúc đến nơi, Tống Triết xuống xe, trong không khí đầy mùi gà vịt, còn có mùi bùn đất.
Dương Lão Tam ngượng ngùng nói: “Nông thôn chính là vậy, tiên sinh đừng để ý.” Nhìn dáng dấp Tống Triết sang trọng như vạy, ăn mặc lại đẹp, ông cứ cảm thấy nơi này hoàn toàn không phù hợp với cậu.
Tống Triết khoát tay cười: “Không sao, không sao, ông dẫn đường đi!”
Tam Hoàng vừa đến nơi thì giống như được giải phóng, chạy ngược chạy xuôi không ngừng, còn đụng mặt với chó nhà người ta, thấy con chó kia cao lớn hơn mình, hung dữ hơn mình, Tam Hoàng hoảng sợ chạy về tìm Tống Triết cầu an ủi.
Tống Triết đá cái mông nhỏ của nó: “Không cho phép chạy loạn, đi theo tao!”
Theo Dương Lão Tam vào nhà, vợ ông nằm trên giường đau đớn kêu ai ui ai ui không ngừng, Dương Lão Tam vội vàng đi tới, cẩn thận đỡ bà ngồi dậy.
Vợ Dương Lão Tam chỉ động cánh tay một chút liền đau không chịu được, nói chuyện cũng không suôn sẻ.
“Tiên sinh, cậu xem…” Dương Lão Tam đỡ vợ mình, lo lắng nhìn Tống Triết.
Tống Triết nhìn bả vai phải của bà, bên trên có âm khí, có thể là lúc ngã trúng mộ phần thật sự đã đụng trúng đồ bẩn. Cậu nói: “Ông đỡ bà ấy ngồi yên đừng nhúc nhích.”
“Vâng vâng vâng!” Dương Lão Tam vội vàng gật đầu, ông nhìn Tống Triết đi tới, miệng lẩm bẩm rồi dán một lá bùa lên vai vợ ông. Vợ ông kêu một tiếng, sau đó giật giật cánh tay, mừng như điên nói: “Ôi chao, ôi chao, tay tôi không đau nữa rồi ông ơi, không đau nữa!” Bà đứng lên thử đung đưa tay, thật sự không đau.
Dương Lão Tam cũng mừng rỡ không thôi: “Cám ơn tiên sinh, cám ơn tiên sinh.”
“Không cần khách khí, chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Vợ ông đụng trúng mộ phần kia nên vô tình bị dính âm khí. Hôm nay là trùng cửu, hai người mua chút giấy tiền vàng bạc tới ngôi mộ kia đốt chút đi.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ làm.”
Dương Lão Tam cao hứng không thôi, đặc biệt bảo vợ mình đi làm gà với hái rau tươi trong vườn làm mì gà đãi Tống Triết.
Tống Triết vốn định từ chối, thế nhưng thấy dáng vẻ nhiệt tình của ông thì đáp ứng, vừa vặn cậu cũng đang đói.
Lúc bọn họ nấu cơm, Tống Triết dẫn Tam Hoàng ra ngoài dạo một vòng, nông thôn rất an tĩnh, người cũng không nhiều, phỏng chừng giờ này đều đã ra ngoài làm việc.
Tam Hoàng vui vẻ chạy loạn khắp nơi, chạy vào trong bụi cỏ, cào cào đất rồi bắt đầu ân ân a a.
Tống Triết ở bên cạnh chờ, thấy nó xong việc không chạy ra, ngược lại càng chui sâu vào trong bụi cỏ thì cậu kêu một tiếng, Tam Hoàng, quay lại.
Tam Hoàng không để ý, nó lè lưỡi chạy vào trong, nơi này cỏ dại mọc rất cao, dáng người nhỏ bé của Tam Hoàng lập tức không còn bóng dáng, Tống Triết đang định tiến vào tìm thì Tam Hoàng chạy ra, miệng hình như đang ngậm thứ gì đó.
“Tam Hoàng, sao cái gì cũng ngậm vào miệng hết vậy, mau phun ra.”
Tống Triết ngồi xổm xuống, cáu giận chọt chọt đầu nó. Tam Hoàng phun thứ trong miệng ra, nghẹn ngào nhìn cậu. Biểu tình Tống Triết vốn rất bình tĩnh, thế nhưng khi nhìn thấy thứ mà Tam Hoàng phun ra thì lập tức biến sắc.
Ôi trời ơi! Thứ này là móng gà hay tay người vậy?! Cậu cả kinh tới mức nói chuyện không mạch lạc!
Tống Triết lập tức gọi điện báo cảnh sát, trong di động của cậu có lưu số của Dương Lâm Tây, vì thế liền gọi cho đối phương.
Dương Lâm Tây nhận được điện thoại của Tống Triết, còn chưa kịp cao hứng đã nghe Tống Triết nói rất có thể có một vụ án phanh thây thì lập tức nghiêm túc dẫn đội chạy tới.
Trước đó anh lập được công nên xuất sư, không cần đi theo Lưu Nhất Minh nữa, thế nhưng quan hệ với Lưu Nhất Minh vẫn rất tốt.
Gió thổi qua, cỏ dại khẽ lay động một mảng lớn, Tống Triết không dám tiến vào, sợ sẽ đạp trúng thi thể người kia.
Dựa theo phần xương Tam Hoàng tha ra ngoài thì có lẽ đã bị người ta nấu qua, sau đó mới băm thành nhiều phần nhỏ, thậm chí còn rắc thêm gia vị, vì thế lúc Tống Triết mới nhịn qua đã tưởng là móng gà.
Chỉ một ngón tay thôi đã đủ để Tống Triết tưởng tượng ra kẻ đã phanh thây nạn nhân là kẻ mất trí đến cỡ nào.
Tên hung thủ này sau giết người đã phanh thây nạn nhân, sau đó bỏ vào nồi nấu, nấu cũng được đi, thế nhưng kẻ này cư nhiên còn nêm nếm gia vị. OMG! Đây là chuyện người bình thường có thể làm ra sao?
Rõ ràng là một tên biến thái a!
Tống Triết ngây ngô ở đây một hồi, Dương Lão Tam làm cơm xong ra ngoài tìm Tống Triết, nói với cậu là đã có thể ăn cơm. Vừa nghĩ tới đối phương làm mì gà, Tống Triết liền cảm thấy khó chịu.
Cậu nói: “Trong bụi cỏ này có vấn đề.”
Dương Lão Tam không rõ nên hỏi: “Cái gì?” Trong thôn có rất nhiều bụi cỏ như vậy, chỗ bọn họ dựa vào núi, cây cỏ đặc biệt nhiều, bọn họ đã quen với việc đám gà vịt hoặc động vật nhỏ chạy ra chạy vào.
Ông nghĩ là Tống Triết thấy có thứ gì đó trong bụi cỏ động đậy nên nghĩ là có vấn đề, ông cười cười giải thích: “Chỗ chúng tôi có nhiều bụi cỏ như vậy lắm. Gà ngỗng này nọ thường xuyên chạy vào đó. Cậu đừng sợ, không có gì đâu.”
Tống Triết nhìn ông, lắc đầu: “Không phải vậy, ông nhìn dưới đất đi, Tam Hoàng nhà tôi vừa tha ra. Ông xem xem, nó là móng gà à?”
Dương Lão Tam cúi đầu, được tẩm gia vị nên màu sắc nhìn rất giống móng gà bán ngoài tiệm, thế nhưng cái móng gà này không giống với móng gà bình thường cho lắm, nó lớn hơn rất nhiều.
Dương Lão Tam có nuôi gà trong nhà nên tự nhiên biết thứ này không phải móng gà, nhìn cũng không giống móng vịt, móng ngỗng, nó rất lớn, lại không có màng.
Dương Lão Tam nghĩ tới một khả năng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, vô cùng hoảng sợ: “Này… không phải là tay người chứ?”
“Tôi cũng nghĩ tới khả năng này. Tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới sẽ biết, hi vọng chúng ta đã nhìn nhầm.”
Bằng không, cậu thật sự khó tưởng tượng là dạng người gì có thể làm ra hành vi mất trí như vậy.
Lúc cảnh sát tới nơi, hiện trường đã vây đầy quần chúng, vừa vặn là giờ tan tầm, người trong thôn thấy Dương Lão Tam đứng như vậy, cộng thêm diện mạo quá bắt mắt của Tống Triết liền đi tới chào hỏi, dần dần người tới ngày càng nhiều, người vây xem cũng ngày càng nhiều.
Cảnh sát kéo dây phong tỏa, phái người vào trong lục soát. Nhân viên pháp y đeo bao tay, bỏ phần tay người kia vào túi vật chứng: “Căn cứ theo khung xương thì khẳng định là xương người. Hơn nữa tên hung thủ không chỉ nấu xác mà còn chế biến, tẩm ướp nêm nếm không ít gia vị.”
Tống Triết nhíu mày, giống như suy nghĩ của cậu, tên hung thủ này… thực sự đáng sợ!
Cảnh sát cẩn trọng lục soát trong bụi cỏ, trừ bỏ bụi cỏ này, Dương Lâm Tây còn phái người tới các bụi cỏ ở phụ cận tìm kiếm, đúng như dự đoán, trong hai bụi cỏ ở gần đó phát hiện phần thi thể khác. Có vài phần bị động vật hoang dã gặm cắn chỉ còn lại xương.
Người trong thôn nhìn thấy phần thi thể phanh thây bị tìm ra từng chút một thì nổi da gà cục cục. Ai ngờ được nơi bọn họ đi ngang qua hằng ngày lại ẩn giấu thứ này cơ chứ.
…*…
Chương trước
Chương tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 15 lượt.