#Đoản – Ác Nữ Hoàng Hậu – Wattpad
KẾT
An Ninh bước vào đưa tay bế lấy đứa bé trên tay bà đẻ. Lẵng lặng đưa mắt nhìn Tuyết Phi.
" Con của ngươi? Ngươi sai rồi, Cả thiên hạ này ai không biết đứa bé này là hài tử của ta "
Tuyết Phi tức giận nắm lấy cạnh giường đứng dậy nhưng vừa sinh xong nên sức còn yếu nên nàng ta ngã lăng ra đất.
" Trả con cho ta, xin ngươi đấy... Trả con cho ta... "
An Ninh khom người ngồi xuống, nhìn Tuyết Phi bằng ánh mắt lạnh lùng. Rồi đứng dậy quay lưng rời đi.
" Người đâu, đưa Tuyết Phi trở về Thương Hoa Điện tịnh dưỡng , không có lệnh của bổn cung không cho ai lại gần nàng ta nửa bước .Càng không được cho người nào từ Thương Hoa Điện ra ngoài . "
Tuyết Phi vừa nghe xong khóc hét lên vì tức giận, đau đớn trong nỗi đau bị cướp đi con.
" Đông Phương An Ninh ngươi thật ác độc . Ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây "
An Ninh quay đầu lại mĩm cười , nụ cười lộ ra vẻ ác độc khiến người khác nhìn dô phải sợ hãi .
" Nếu ngươi muốn thấy bổn cung chết không toàn thây thì ngươi phải ráng sống tốt đấy. "
Nàng đưa đứa bé vừa mới được hạ sinh đó đến Càn Thanh Cung gặp Tần Dật. Nàng vừa bước vào đứa bé trong tay nàng liền oà khóc lên.
" Im lặng, ta ghét ồn ào " ánh mắt lạnh lùng khiến đứa bé trên tay nàng phải sợ hãi đến mức im lặng.
Tần Dật bây giờ đã có thể nói chuyện nhưng vẫn không thể cử động được. Hắn đưa mắt nhìn theo đứa bé trên tay nàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của người cha dành cho con.
" Đứa bé là hài tử của ta? "
An Ninh nắm lấy tay đứa bé rồi mĩm cười. Hai mắt nàng chứa đầy sát khí.
" Um, nó là con của ngươi "
Nghe thấy ngữ khí đó của An Ninh hắn liền trừng mắt lên nhìn nàng. Ánh mắt sợ hãi
" Nàng đừng làm bậy, nó chỉ là 1 đứa bé. "
An Ninh đưa mắt sang nhìn hắn. Tuy nàng đã tuyệt tình tuyệt ái nhưng nàng vẫn là con người , nàng vẫn có trái tim.
" Nam Cung Tần Dật, ngươi thật sự làm bổn cung quá thật vọng. Chúng ta cũng gọi là lớn lên cùng nhau, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì đứa trẻ sơ sinh này "
Hắn lặng thinh nhìn nàng, không biết nói gì chỉ đành im lặng . Hình như đã có 1 giọt lệ rơi ra từ mắt hắn, nhưng chắc là nàng đã nhìn nhầm. Người vô tình như hắn thì sao có thể rơi lệ vì 1 câu nói của nàng. An Ninh quay lưng rời đi, nhưng trong lòng nàng rất đau, đau như bị vạn tiễn xuyên tim. Nỗi đau đó cứ quằng quại trong lòng nàng, rất muốn khóc nhưng nàng không thể khóc. Trên đời này làm gì có Ác Hậu nào lại khóc vì đàn ông bạc tình. Nếu đã mang danh Ác Hậu thì nàng vãi lãnh khóc, vô tình.
Nàng đứng trên cao tay bế đứa bé, khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ uy nghiêm.
" Thái Thượng Hoàng thoái vị nhường ngôi, nay chàng chỉ có 1 đứa con trai chính là đứa bé trên tay ta , Nam Cung Vô Ưu. Cũng là tân đế của Nước Đông Ly "