#Đoản – Ác Nữ Hoàng Hậu – Wattpad

                                    

#2

TIẾP

A Nam dìu An Ninh vào phòng , nhìn nàng với ánh mắt đau buồn.  Tiếc nuối thay cho một hồng nhan nhưng lại bạc phận . Dành một mối tình si cho người không nên yêu.

" Nương Nương hà cớ gì phải si tình mỗi mình ngài ấy "

An Ninh lắc đầu , ánh mắt buồn bả nhưng vẫn còn có 1 tia hi vọng nhỏ trong mắt

" Ta tin rằng chàng ấy yêu ta...  Nhưng do chàng ấy chưa phát hiện ra mà thôi "

Nói là Tẩm cung của Hoàng Hậu thì ai tin , nhìn u ám,  lãnh lẽo như Lãnh cung của Phế Phi. Tẩm cung của nàng chỉ khoe sắc khi chàng ghé thăm. Cũng như nụ cười của nàng chỉ mãi mãi dành cho chàng mà thôi.

Ngày này qua năm nọ,  buổi tiệc nào có Hoàng Thượng thì sẽ không có Hoàng Hậu mà có Hoàng Hậu sẽ không có Hoàng Thượng . Chàng cứ mãi tránh né nàng. Đâu phải nàng được làm từ sắc đá đâu , thời gian cứ vậy trôi qua tình yêu nàng dành cho chàng ngày càng hao mòn đi.  Nhưng mẫy may là vẫn còn, ai biết được sẽ có 1 ngày chàng chính miệng nói phế nàng và đày nàng vào lãnh cung.

Ngày hôm đó,  cả Thương Hoa Điện của Tuyết Phi như là núi băng lạnh lẽo .

Tần Dật nắm trên tay thứ gọi là vật chứng chỉ tội nàng muốn hãm hại Tuyết Phi,  người mà chàng sủng ái nhất.

" Đông Phương An Ninh, nàng hay lắm. Trẫm đã ban cho nàng chức vị Hoàng Hậu mà nàng còn tham lam muốn ám hại Tuyết Phi mà trẫm sủng ái nhất. "

An Ninh buồn bả suy nghĩ về những việc mà hắn đã đối xử với nàng , rồi lại đưa mắt nhìn hắn. Ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng nhưng lại không muốn oán trách.

" Mẫu nghi thiên hạ có là gì. Ta chỉ cần tình yêu của chàng và sự sủng ái của chàng mà thôi "

Tần Dật nhìn thẳng vào trong ánh mắt của nàng, cảm thấy có một chút vui sướng khi nghe nàng nói

" Ta... "

Tần Dật chưa kịp đáp lại thì đã bị Tuyết Phi cướp lời.  Nàng ta giả vờ yếu đuối,  khóc lóc kể lể 1 hồi

" Ta biết tỷ tỷ yêu bệ hạ,  nhưng tỷ tại sao lại muốn hại muội "

An Ninh nhìn Tần Dật,  còn hắn thì lại nhìn Tuyết Nhu bằng ánh mắt dịu dàng và chứa đựng sự yêu thương. An Ninh bây giờ mới nhận ra là bản thân đã sai , sai từ lúc bắt đầu yêu hắn

" Hoá ra Đông Phương An Ninh ta trong mắt chàng là người ác độc,  mưu mô như vậy ."

Nói xong nàng liền đứng dậy cười lớn , nụ cười này đã giải tỏ uất ức bao nhiêu năm  mà nàng đã chịu đựng

" Nam Cung Tần Dật, Ta biết ta sai ở đâu rồi..."

Tần Dật nhìn nàng .

" Ở đâu? "

An Ninh đi lại gần hắn , ánh mắt nàng dành cho hắn đã thay đổi.  Không còn chứa đầy tình yêu thương hay là lo lắng gì nữa mà chỉ có sự lạnh lùng như băng giá.

" Ta sai ở chổ,  ta đã đặt nhầm tình cảm chân thành của ta ở chổ chàng.  Ta sai ở chổ, sống trong cung nơi xà lang hổ báo như vậy mà lại có những suy nghĩ ngây thơ. Ta đã sai rồi,  ta sẽ chịu hình phạt "

Vừa nghe xong lời nói của An Ninh hắn liền cảm thấy tim nhói đau , như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào.  Muốn giữ nàng lại nhưng không có can đảm.  Hắn đâu biết được đây sẽ là lần cuối hắn có thể nhìn thấy dán vẻ yếu đuối này của nàng.

Trước khi rời đi,  nàng đã để lại 1 cô nói khiến cả Thưong Hoa Điện phải bất ngờ lặng im mà lắng nghe.

" Sẽ có 1 ngày chàng và sủng phi của chàng sẽ đích thân đến lãnh cung mời ta trở về "