Đàn ông có mấy ai hiểu cho phụ nữ…
Ảnh minh họa
“Em nằm bên anh
Nỗi cô đơn chen vào giữa
Gần thịt da mà sao thiếu lửa
Chân giạng ra rồi, ánh mắt vẫn nằm nghiêng….”
Đoạn thơ ngắn trong bài thơ: “Khi lời yêu đã nhờn” của nhà thơ Thái Thuận Minh như chạm sâu vào nỗi thổn thức tình ái mà bất cứ người phụ nữ nào vô tình nghe thấy cũng bất giác chạnh lòng. Dù là người đang sống trong hạnh phúc, hay những người phụ nữ đã trải qua nỗi đau, hoặc những ai đang gặm nhấm nỗi cô đơn trong biển tình riêng mình. Phụ nữ luôn có những sự đồng cảm vô hình như thế, còn đàn ông thì sao? Họ có khi nào hiểu?
Nỗi hạnh phúc của phụ nữ trong quanh quẩn đàn ông sao mà cô đơn. Nỗi cô đơn xót lòng gieo vào tâm hồn những hững hờ, lạc lõng, những buông bỏ, xót xa. Nhà thơ Thái Thuận Minh nói về đàn bà mộc mạc mà sao cay đắng quá!
Đã qua rồi thời đại người đàn bà chỉ được quanh quẩn nơi xó bếp. Phụ nữ thời đại mới, mạnh mẽ, phóng khoáng, độc lập, tự chủ, bước ra làm chủ xã hội. Nhưng, càng mạnh mẽ lại càng yếu đuối, càng xinh đẹp lại càng đầy những đớn đau, ở đâu đó trong đêm khuya canh vắng, vẫn âm thầm tiếng khóc nỉ non, vẫn nghẹn ngào những thổn thức xót xa. Đàn bà thông minh, xinh đẹp không bằng may mắn.
Phụ nữ khác đàn ông, họ chỉ có 10 năm thanh xuân, ở khoảnh khắc đó, họ xinh đẹp, rực rỡ như những bông hoa buổi ban mai, lấp lánh tỏa hương thơm ngào ngạt, quyến rũ những gã ong quấn quít tìm về. Họ xinh đẹp, họ đỏng đảnh trong những cuộc tình của mình, họ lựa chọn những gã trai sẽ ở lại bên đời mình. Nhưng lòng người không phải là thứ một sớm một chiều mà thấu hiểu, lòng đàn ông lại càng khó đoán.
Khi mới quen nhau, tán tỉnh nhau, tình yêu là mật ngọt, làm người đàn ông vì mê đắm hương hoa mà quấn quýt chẳng rời. Tình yêu ngày một lớn, bông hoa kiêu hãnh đỏng đảnh thuở ban mai nguyện đem mật ngọt hương thơm đánh đổi lấy cái gọi là hạnh phúc trọn đời. Người con gái tạm rời xa bố mẹ mình, tạm rời xa với những buổi hẹn hò cà phê sớm tối để một lòng theo bốn chữ “Công- Dung- Ngôn- Hạnh”.
Đời người phụ nữ, cưới chồng như chơi ván bài sấp ngửa, may nhờ rủi chịu. Bởi vậy, đàn bà cứ mãi truyền nhau câu: “Thông minh, xinh đẹp không bằng may mắn”, để dằn lòng an ủi nhau nếu xui rủi rơi vào ván bài xấu.
Đàn bà đau nhiều lắm, đau mỗi tháng kinh nguyệt, đau mỗi khi chuyển dạ… Vậy cớ sao còn bắt họ đau trong vòng tay của kẻ họ yêu thương?
Có khi nào đàn bà hối hận khi lên xe hoa, hối hận khi trở thành đàn bà? Có phải chăng cũng lắm lúc họ muốn lột bỏ thân xác này, một lần được thử làm đàn ông, để xem đàn ông nghĩ gì mà sao vô tình quá. Với phụ nữ hạnh phúc nhỏ nhoi, bình dị lắm. Chẳng cần hoa hồng, quà cáp sang trọng, chẳng cần giàu có cao sang. Họ cần một bữa cơm “chồng chồng vợ vợ”, cần lời hỏi han ân cần chu đáo, cần một nụ hôn đầu ngày cuối buổi, cần sự chia sẻ, cần sự thấu hiểu quan tâm. Thế thôi đã đủ xóa đi cái cô đơn trong lòng.
Người ta thường nói tình yêu cũng chỉ là thứ cảm xúc, mà cảm xúc thì dễ thay đổi lắm. Đàn ông vốn dĩ cả thèm chóng chán, khi hút cạn mật ngọt hương thơm của bông hoa cũ, hắn lại nhanh chóng đi tìm những bông hoa tươi mới. Còn đàn bà lại khác, thích chốn cũ, thích bình yên và thích cảm giác quen thuộc. Họ yêu lâu thành thương, mà thương thì bao dung lắm, bởi thương nên họ hy sinh, hy sinh đến quên cả thanh xuân. Đàn bà, yêu mình một thì yêu chồng con đến chín, đến mười. Người xưa thường ví đàn bà là bến, đàn ông là thuyền quả đâu có sai. Bến- lúc nào cũng chờ đợi bao dung, dù cho thuyền có rách nát tả tơi đến đâu đi chăng nữa….. còn thuyền cứ thích phiêu du, đi tìm bao con sóng lạ, đâu biết rằng sóng thích thú thật đấy nhưng lại làm thuyền dễ vỡ…
Phụ nữ à, nếu đã đau lòng thì cứ khóc, khóc thật to để nguôi ngoai bớt nỗi buồn. Đã khó chịu thì cứ nói ra. Gia đình là cùng nhau vun đắp, bàn tay chỉ ấm khi siết chặt bên nhau. Chứ đừng có một người xây, một người phá, đừng vì quá yêu thương mà nhận thiệt thòi về mình. Nếu gánh không được nữa thì cứ đặt xuống, sẽ nhẹ nhàng lắm đấy!