Có Hẹn Với Cô Đơn – Nhật Ký Con Nít – Blog Ngôn Tình
“Cô đơn hẹn ta bất cứ khi nào có thể mà không cần ngỏ một lời mời trước, cứ đâm thật mạnh vào tim làm người ta ngơ ngác một lúc rồi mới kịp phát giác, à… hóa ra là cô đơn.”
Cũng như bao kẻ cô đơn khác, chính xác là không khác chút nào. Bao năm qua, vẫn có hẹn với cô đơn, vẫn cố giữ trong mình một mối tình cô đơn, mà chưa một lần dám tự mình tháo bỏ nó ra. Đơn giản vì, cô đơn đã được phù phép quấn chặt vào mình mất rồi.
Cô đơn kím ta ở mọi nơi, ngay khi đang ngồi giữa đám đông nhiều người. Nói, cười như một thói quen khó bỏ. Có thể an ủi người ta, nhưng chẳng thể làm bản thân mạnh mẽ nguôi buồn. Có thể mở miệng khuyên nhủ người ta, nhưng bản thân đang đi vào bế tắc. Có thể chọc cười người khác, nhưng chẳng thể mua vui cho chính mình. Có thể đi với rất nhiều người, nhưng khi cô đơn nhất lại chẳng có ai bên cạnh. Cần một dòng yêu thương của người, rồi cũng hóa người dưng.
Càng lớn, thời gian đi vào giấc ngủ tỉ lệ thuận với số tuổi, có những lúc trắng đêm chẳng thể tự ru mình vào giấc ngủ. Càng cô đơn, lại càng sợ màn đêm tăm tối, sợ đối mặt với bốn bức tường vô thức, sợ phải bầu bạn với nơi góc tường, trần nhà, cửa sổ… Càng lớn, số lần cảm thấy thật sự vui bắt đầu ít dần, thấy bỗng dưng thích hoài cổ, hay nghĩ về những điều nhỏ nhặt nhưng khiến tâm trạng bình yên.
“Vẫn luôn suy nghĩ về một con người, người mà luôn sẵn sàng để chạy đến, người mà ta sẽ cho mượn bờ vai những khi mệt mỏi… Vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ không ngừng, nghĩ về một con người mà đã phù phép vào nỗi cô đơn, làm ta trở nên ngây dại”
Những ngày tháng mà chỉ đi đi về về một vài quãng đường nhất định, rồi bắt đầu nhận ra số lần thở dài cứ thế mà nhiều lên. Rồi những khoảnh khắc thi thoảng kéo trượt dọc danh bạ điện thoại, nhưng kéo đi kéo lại mấy lần cũng chẳng tìm được một cái tên để ấn gọi, hoặc đơn giản là gửi đi một tin nhắn tâm sự vu vơ cho đỡ buồn. Những cái hẹn muốn đi đâu đó có sẵn trong đầu nhưng chẳng thể tìm đối tượng. Bỗng thấy đất trời dài rộng, còn trái tim thì trống vắng vô cùng.
Là những lúc kéo hết bảng tin facebook nhưng chẳng có gì lưu luyến, là những lúc từng cơn đau nhói khi vô tình thấy hình ảnh của người ta thương, tí xíu thôi cũng đã buồn rười rượi.
Rồi cũng là lúc cô đơn làm ta nhớ người đến vô định, bẻn lẻn đau đó cứ mong rằng rồi người sẽ nhớ, sẽ cho cô đơn biến mất ngay đi, không bao giờ cho tôi có hẹn với cô đơn thêm một lần nào nữa.
3.6
/
5
(
283
votes
)