Bước Chậm Một Bước, Chờ Đợi Em
Đình Nghêu Cơ nhìn cô gái nhỏ trong lòng, bất giác hỏi:
“Em có tin vào định mệnh không?”
Nhận được cái lắc đầu từ Tư Dao, giọng hắn dịu lại, dùng sự kiên định trong đôi mắt này khẳng định:
“Anh tin! Vì anh đã gặp được em từ quá khứ, hiện tại anh đang có em, tương lai cũng sẽ như thế!”
Tư Dao ngước mắt lên nhìn, thật sự là không thể tin được những lời nói sến sẩm như thế này mà Đình Nghêu Cơ có thể thốt lên được. Chưa để cô đáp lại, hắn nói tiếp:
“Dao Dao, thật may là anh không bỏ lỡ em… em là người mà anh muốn nắm tay đi hết đời này!”
Ánh mắt hắn trìu mến, nồng đậm mùi yêu thương khiến Tư Dao trong phút chốc ngắn ngủi đã sa vào lưới tình. Cô cười nhẹ, hai tay đặt lên gò má của Đình Nghêu Cơ, kiễng chân lên cao, để chóp mũi mình chạm vào chóp mũi hắn, thì thầm đôi lời yêu vội:
“Nghêu Cơ, cả đời này em yêu mỗi anh, anh chính là hậu thuẫn đời em…”