BLOG CỦA CỔ

 Đôi lúc tôi không hiểu Trời hay mưa về chiều Chạm vào nỗi nhớ Trong bài Tản Mạn tôi có viết: Em nhớ là em chưa từng cằm chặt tay anh giữa con phố. Em nhớ là em chưa từng ôm anh thật chặt. Em nhớ là em chưa hề lắng lại để nhìn vào mắt anh lâu hơn. Bằng tất cả những cảm xúc không muốn phải hối tiếc, tôi cố gắng để nắm chặt tay anh giữa con phố, ôm anh thật chặt và lắng lại thật lâu để nhìn vào mắt anh.  Trong bài Nên yêu hay không tôi đã viết những nỗi sợ của mình, nhưng hóa ra nó không phải là đã hết. Khoảng khắc đó tôi đã viết bằng tất cả sự lạc quan, rạch ròi của mình trong sự việc. Thật lạ lẫm khi tôi có thể viết được như vậy, bởi vì đó không hẳn là tôi khi ít cảm xúc và ít tiêu cực như vậy! Cái cô gái mà viết ra nỗi sợ yếu đuối ấy là ai hiện tại tôi không thấy quen lắm 🙂 thật ra thì tôi yếu đuối một cách đáng sợ luôn 🙂 Tôi đã viết:  Chỉ khi bạn thực sự mạnh mẽ bạn mới có thể yêu. Đi qua tình yêu nó sẽ tôi bạn trở thành một con người mạnh mẽ hơn. Và chỉ có những người đủ mạnh mẽ