9 Bài Thơ Chế Vợ Yêu, Chồng Yêu và Bồ Yêu Hay, Hài Hước, Bá Đạo Nhất – LoiChucNhau.com

(www.LoiChucNhau.com) – Tuyển chọn 8 bài thơ chế về vợ yêu và bồ yêu ^+^ hay, hai hước và bá đạo nhất. Chúc mọi người có những giờ phút thư giãn thật thoải mái nhá! Love you all!

8 Bài Thơ Chế Vợ Yêu và Bồ Yêu Hay, Hài Hước, Bá Đạo Nhất

THƠ CHẾ10 ĐIỀU DẶN VỢ

Thơ: Hà Sơn

Làm vợ nhất thiết phải nghe

Mười điều chồng dặn phải đưa vô đầu

Thứ nhất, là chớ đặt điều

Kẻo không mang họa sứt đầu mẻ tai

Thứ hai, là chớ có nghiền

Khi thằng hàng xóm ngỏ lời …đong đưa.

Thứ ba ,cũng chẳng ăn hàng

Về nhà chồng nấu toàn là món ngon.

Thứ tư, nhất thiết phải ngoan

Khi mà chồng gọi, dạ chồng em đây

Thứ năm, chồng có say nằm

Phải đem pha nước chanh đường mát thơm

Thứ sáu, tiền thưởng hay lương

Chồng lỡ tiêu hết chớ ngồi kêu ca

Thứ bẩy, nhất thiết không spa

Bởi chui vô đó có, ngày thành ma

Thứ tám, phải biết làm hòa

Khi chồng lên tiếng phải ngồi lặng thinh

Thứ chín,chớ có linh tinh

Không thì chồng lại chẳng thèm quan tâm

Thứ mười không được đười ươi

Ngồi lê, ngồi lết khắp nhà trong thôn.

Mười điều chỉ có bấy nhiêu

Mai thêm điều nữa làm quà tặng thêm.

THƠ CHẾ HÀI HƯỚC VỢ VÀ BỒ1

Vợ thì hiền hậu, đảm đang

Chịu thương, chịu khó dịu dàng nết na

Xinh tươi, thùy mị, hiền hòa

Luôn luôn chu đáo việc nhà chồng con

Tề gia, nội trợ, nấu ngon

Lại là hợp pháp kết hôn đàng hoàng

Thế mà chồng vẫn phũ phàng

Lại đi bồ bịch, tan hoang của nhà

Bồ thì chăm sóc như hoa

Nâng niu, chiều chuộng như là Hoàng Phi

Nhìn vợ, mặt anh lầm lì

Cơm chờ, vợ đợi anh đi không về

Nghe bồ nó nịnh tỉ tê

Nó ngon, nó ngọt lời thề anh quên

Vợ thì đơn lẻ từng đêm

Bồ thì say đắm ở bên từng ngày

Lấy chồng là kiếp đọa đày

Gặp thằng máu gái đắng cay cuộc đời

Vợ con, thì nó buông xuôi

Bạc tiền nó vác đi nuôi người tình

Còn đâu hạnh phúc gia đình

Bỏ đi thì khổ thân mình và con

Ở lại thì cũng héo mòn

Lẽ nào lại phải ký đơn ra tòa

Bao lần nước mắt vỡ òa

Nhìn con mà thấy xót xa cõi lòng

Cạn lời khuyên nhủ với chồng

Thế mà nhận lại” kệ ông im mồm”.

Thì thôi việc đã đau buồn

Theo bồ anh cứ đi luôn chẳng cần

Chúng mình đành phải li thân

Vì anh vô nghĩa, vô tâm, mơ hồ

Cứ đi vui vẻ với bồ

Sau đừng hối hận, cái đồ lăng nhăng

Cuộc sống này rất công bằng

Nhân nào quả ấy nhớ rằng đừng quên

Đi đi, tôi đỡ khổ thêm

Những ngày hạnh phúc ấm êm, hết rồi

Tim đau không nói lên lời..

THƠ CHẾ VỢ VÀ BỒ2

Bồ thì mặt mũi như hoa

Vợ thì nhìn thấy..bài ca cằn nhằn

Bồ thì như ánh trăng rằm

Xinh tươi mát mẻ ăn nằm mát xoa

Vợ thì nhìn thấy là la

Bài ca muôn thửa như là cái loa

Càng lặn thì nó càng ca

Mà lặn thì nó giống cái loa của đài

Bồ thì được cái chân dài

Ăn chơi nhảy múa gặp ai cũng cười

Nhiều tiền mặt rất là tươi

Vuốt ve chiều chuộng cả người suốt đêm

Tiếng bồ rất nhẹ và êm

Chân tay mềm mại lại thêm khéo mồm

Vợ thì giọng cứ ồm ồm

Quát con mắng chó gọi phôn suốt ngày

Bồ thì chỉ thích mình cày

Ăn chơi hát lượn đêm ngày không tha

Vui thì ta với bồ ta

Buồn về với vợ bài ca muôn đời.

THƠ CHẾ VỀ VỢ CHỒNG THẰNG ĐẬU

Sáng nay cuối xóm nghe ồn

Vợ chồng nhà Đậu, cô hồn đánh nhau

Vợ thì túm áo túm đâu

Cho chồng một trận, nát nhàu ra tương

+ Chồng ơi ! sao tứ đổ tường

Gái trai hút xách, lại vương lô đề

Con Dê vợ mới mua về

Hôm nay nó lại, ra đê mất rồi

Bé Năm con của ông mười.

Nữa đêm chồng gọi, Năm Mươi làm gì ?

Sáng nay vợ đã thấy nghi

Khi chồng ngủ dậy, bảo đi việc cần

Miệng thời cười nói như thần (thần kinh)

“Ông đây vô mánh, một lần năm con”

Con Ba bà Bảy đầu thôn

Con Hai bà Tám, chồng còn không tha

Đêm qua mớ ngủ lại la

“Trời ơi vui quá, ra rồi Bảy Mươi.”

Bao nhiêu con nữa hởi người

Nó cao nó đẹp, gấp mười vợ không…??

Đậu ta mặt mũi rã ròng

Đó là mấy ẻm, con ông Ma Đề

Giờ đây chồng đả quá mê

Chiêm bao nằm, thấy đè liền vợ ơi…

THƠ CHẾ CHỒNG MÌNH – CHỒNG NGƯỜI

Thơ: Nguyễn Hoàng

Chồng người như cột như đình

Chồng mình như “bãi” chình ình thấy ghê

Chồng người chăm chỉ phát mê

Chồng mình ham nhậu thấy ghê cả người

Chồng người vui vẻ hay cười

Chồng mình nhăn nhó như người hết hơi

Chồng người danh tiếng khắp nơi

Chồng mình tai tiếng tơi bời te tua

Chồng người cờ bạc chào thua

Chồng mình đề đóm hạp hùa quanh năm

Chồng người “yêu” vợ thấy ham

Chồng mình hai tháng nửa năm chẳng “mần”

Chồng người thấy gái chẳng cần

Chồng mình thấy gái mặt đần như heo

Cùng là phận nữ như nhau

Người vui như tết kẻ sầu bi thương

Kẻ thì một nắng hai sương

Người thì nhung lụa má hường môi son.

THƠ CHẾ VUI 10 ĐIỀU DẶN CHỒNG

Chồng kia vểnh nhĩ nghe đây

Mười điều vợ dặn ghi ngay vào đầu:

Một là bất cứ ở đâu:

Nghe chuông vợ gọi phải mau chạy về.

Hai là phải nhớ lời thề:

Luôn hầu hạ vợ- chẳng hề kêu than.

Ba là phải thật chăm ngoan:

Việc nhà việc cửa chu toàn sớm hôm.

Bốn là không được bia ôm

Bắt được vợ tát vêu mồm nghe chưa?

Năm là đi bẩm, về thưa

Phải cung kính vợ- biết chưa hả chồng?

Sáu là không được đèo bòng

Lén la lén lút lòng thòng gái- trai.

(Gia tài được mỗi củ…”khoai”

Phải riêng của vợ-không ai được dùng! )

Bảy là khi vợ nổi khùng

Chồng tìm chỗ trốn chứ đừng cãi ngang.

Kẻo không điên tiết vợ phang:

Răng trên, răng dưới hai hàng đi toi…

Tám là lương nộp cho tôi

Không đem đi rải ở nơi hội hè…

Không được bài bạc, rượu chè

Tụm năm tụm bảy bạn bè cà kê…

Chín là vợ xấu cấm chê

Phải khen: “em đẹp đến mê cả hồn…”

Dù cho răng vẩu, méo mồm…

Cũng phải khen vợ: “em dòm rất duyên…”

Điều mười – đặc biệt ưu tiên

Mỗi khi thấy phải làm liền là đây

Khi nào má vợ đỏ hây

Chồng phải tinh ý biết ngay để… chiều!

Nãy giờ đứng nói hơi nhiều

Mặt vợ nóng quá-có điều gì đây?

Trời ơi! Má lại hây hây

Điều mười hãy thực hiện ngay đi chồng…

Gà mái nhảy ổ đỏ mồng

Chị em thích… “ấy” má hồng hây hây.

Bí mật vợ nói ra đây

Cấm không để mọi người hay nghe chồng!

THƠ CHẾ DẠY CHỒNG

Thơ: Nguyễn Quang Định

Nể nang là đức ông chồng

Bấy lâu tôi nhịn mà không nói gì

Bây giờ ức chế quá đi

Bữa nay tôi phải răn đe dạy chồng.

Đánh anh tôi cũng đau lòng

Nhưng mà không đánh anh không có chừa

Ăn rồi chiều tối sáng trưa

Ngồi ôm điện thoại say sưa miệt mài.

Cắm đầu cắm cổ online

Việc nhà anh chẳng đoái hoài ngóng trông

Mười roi tôi đánh vào mông

Mười điều kể tội hỡi chồng lắng nghe.

Đầu tiên cái tội rượu chè

Hết giờ mà chẳng chịu về nhà ngay

Thứ nhì cái tội búc phây

Ăn rồi điện thoại tối ngày thơ ca.

Thứ tam cái tội về nhà

Áo quần không giặt cơm là chẳng xong

Thứ tư cái tội làm chồng

Đêm nào tôi cũng chổng m-ông nằm chờ.

Thứ năm cái tội ngủ mơ

Em em út út kêu Thơ gọi Hiền

Tội thêm thứ sáu giấu tiền

Để bao cho gái tuổi teen chân dài.

Tội thêm thứ bảy bạc bài

Ô tô tủ lạnh phải bay theo đề

Tội to thứ tám đây nè

Đi ăn bún phở mà chê cơm nhà.

Tội thêm thứ chín làm cha

Bỏ con nhịn đói để mà online

Thứ mười cái tội cối chày

Đem cho người khác vợ đây cô phòng.

Mười điều kết tội rõ không

Từ nay làm đúng người chồng cho tôi

Búc phây không cấm anh chơi

Nhưng mà điện thoại nghỉ ngơi mới cầm.

Cửa nhà con cái phải chăm

Ông bà nội ngoại viếng thăm mỗi ngày

Làm về không được uống say

Để về phục vụ cối chày cho tôi.

Đừng ham bún chợ phở người

Kẻo không mắc bệnh chết toi có ngày

Cũng đừng tán tỉnh trên phây

Bởi vì mạng ảo gái hay lừa tình.

Ở nhà vợ đẹp hàng xinh

Nếu buồn ta cứ xếp hình cho vui

An toàn lại sướng cả người

Gia đình hạnh phúc cuộc đời nở hoa.

THƠ CHẾ CẤM VẬN

Thơ: Nguyễn Thành Công

Chuyện hài vẫn viết hằng ngày

Mong cho người đọc đắm say vui cười

Câu chuyện lưu mãi muôn đời

Nay tôi kể lại ai thời được nghe.

Chuyện của nhà anh bạn bè

Vợ chồng nhà họ đã thề nên duyên

Đến nay cũng đã đôi niên

Vợ mang bầu dạ hết quyền chả nem

Tạm thời ngắt chuyện tòm tem

Nhiều ngày như vậy chồng thèm không nguôi

Ngày nọ vợ nghĩ lại rồi

Đưa tiền chồng giải xả xuôi lâu ngày.

Chồng thật thà, lấy đi ngay

Ra ngay đầu phố nơi đây gái mời.

Chiều về thấy mặt vui tươi

Đưa tiền trả vợ nói cười luyên thuyên

Kể rằng hôm nay có duyên

Gặp ẻm hàng xóm nửa tiền vợ ơi

Vợ tức nói chẳng ra lời

Ú a ú ấm giám chơi bà rồi

Chồng thấy vợ mím cả môi

Nên mới hỏi lại vợ ơi chuyện gì.

Vợ kể lại chuyện mọi khi

Con hàng xóm ấy thời kỳ sinh con.

Chồng nó cũng ghé xòn xòn

Mà tôi đâu có mót bòn nửa xu

Nghe vậy chồng cũng lu bu

Đúng là câu chuyện á đù mà hay…!

THƠ CHẾ ANH CHỒNG NGỐC

Thơ: Nguyễn Thanh Tùng

Chuyện kể về đời tư chàng Ngốc

Cha mẹ thường khóc lóc xót thương

Chỉ vì chàng quá ẩm ương

Cho nên lận đận con đường phu thê.

Một ngày kia về quê chàng Ngốc

Gặp nàng Nghếch đang bốc phân trâu

Hai người chuyếnh choáng nhìn nhau

Mà như đã thấy tâm đầu hợp gu.

Thời khắc vui từ từ cũng tới

Cả hai mừng phơi phới kết đôi

Chồng thì ngốc, vợ dở hơi

Đợi, chờ, trông, ngóng… Thế rồi cũng xong.

Rượu ngà ngà vào trong phòng cưới

Mẹ dặn chàng : -Làm tới nghe không

Bố mẹ đứng ở ngoài trông

Chỉ dạy một loáng là xong con à…

Ngốc lên giường cởi ra nằm đợi

Vợ dưới sàn, Ngốc gọi Ngốc gào

Chẳng được… gọi thử coi sao

Cha ơi, mẹ hỡi nó vào được đâu

Mẹ lúng túng… Buông câu bóng gió

Bôi nước bọt đầu “nó” rồi “làm”

Ngốc ta tưởng bở nên ham

Nhổ lên đầu vợ, hất hàm: Được đây!

Cô dâu cay, ra tay một búa

Ngốc sờ lên thấy túa máu đầu

Vội vàng vơ lấy khăn lau

Mẹ ơi ra máu nên đau quá trời.

Hai ông bà mừng vui khôn xiết

-Giờ bọn mình mới biết thực con

-Thấy chưa? Đã nói lại còn

Con mình đâu ngốc… Nó khôn, ông nhề!…