[ Review] Ánh sao ban ngày – Mộc Phạn: Đường tìm về hạnh phúc

“ Hạnh phúc không phải là làm ra để cho ai xem. Hạnh phúc chỉ đơn giản là cầm tay người bạn đời của mình, kiên quyết đi trên con mình đã chọn.”

“ Kết hôn không đơn giản chỉ là đeo nhẫn cưới, chụp ảnh cưới, làm tiệc cưới và ngủ chung một phòng. Kết hôn là mong đợi được cùng bên nhau đi hết cuộc đời, là cùng nhau gánh vác mọi việc, là sự tin tưởng lẫn nhau và cũng là trách nhiệm.”

…………………………………………………………………………………………………..

Có lẽ, hầu hết mọi người phụ nữ đều mong muốn được kết hôn cùng người đàn ông mình yêu thương. Họ, trong suốt quãng thời gian thanh xuân tươi trẻ, đều đã ít nhất một lần ấp ủ giấc mơ về một đám cưới lãng mạn dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả bạn bè và người thân. Thế nhưng, Cố Thả Hỷ lại tự tay mình phá hủy giấc mơ quý giá ấy, chấp nhận lấy một người đàn ông bản thân chỉ mới hai lần gặp mặt, đơn giản chỉ vì sự bốc đồng và xốc nổi thôi sao?

Không lãng mạn, ngọt ngào và ấm áp như văn Cố Mạn, không mang hơi hướng thực tế, tỉnh táo và có phần thâm trầm như phong cách Tân Di Ổ, cũng không chứa nét tinh nghịch, thanh thuần pha lẫn chút hương vị hoài niệm của Diệp Chi Linh, Mộc Phạn khuấy động sự chú ý, buộc người khác phải lưu tâm đến mình bằng cách đưa những chi tiết bình thường, tưởng chừng như nhỏ nhặt vào trong thế giới cô, từ đó khắc họa thành các nhân vật sống động chứa đựng nhiều màu sắc khác nhau, những câu chuyện bình dị, gần gũi nhưng không kém phần mê hoặc.

Vâng, ít nhất thì, “Ánh sao ban ngày” của Mộc Phạn, cũng có thể được xem là minh chứng tốt nhất cho nhận định trên.

Quay lại với câu hỏi về quyết định kết hôn của Thả Hỷ ở đọan đầu tiên của bài viết, thiết nghĩ cũng nên cần điểm qua một chút để tìm hiểu xem “Cố Thả Hỷ là ai?”.

Ban đầu, tác giả bài viết đã khá ngạc nhiên khi phát hiện một số điểm tương đồng giữa nhân vật trên với Triệu Mặc Sênh trong “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn. Đơn giản, ngây ngô và “bình thường” đến mức không còn có thể “bình thường” hơn, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến tác giả, một người vốn khá “kén cá chọn canh” đã chẳng thể nào gấp sách lại dù chỉ mới ở vài trang đầu tiên của truyện. Vì sao? À, câu trả lời có lẽ là do cô “thực” đủ để không gây nhàm nhán, thẳng thắn đủ để gỡ đi lớp vỏ bọc giả tạo của một cuộc hôn nhân “hữu danh vô thực” và thông minh đủ để níu giữ trái tim người đàn ông kia, dù ngay đến bản thân cô cũng chưa nhận ra được sự thật ấy.

Cố Thả Hỷ, đến tận giờ phút này, cô còn cho rằng mình hòan tòan “bình thường” sao?

Nếu bạn đã từng ngưỡng mộ một Lương Duyệt kiên cường, xinh đẹp và tài giỏi trong “Nghe nói anh yêu em” của Thuấn Gian Khuynh Thành, đã từng cùng khóc, cùng cười với một Triệu Mặc Sênh ngốc nghếch, đáng yêu đến mức không thể buông tay trong “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn hay đã từng thương tiếc rơi lệ trước một Tô Cẩm Vận ngang tàng, cố chấp nhưng yêu đến cháy lòng trong “Hóa ra anh vẫn ở đây” của Tân Di Ổ, thì một Cố Thả Hỷ mơ mơ hồ hồ, nhát gan, không ngoại hàm lẫn nội lực sẽ dễ dàng khuấy động nỗi tò mò của người đọc, rằng cuối cùng, người phụ nữ này có tài cán gì, đủ để biến điều không thể thành có thể, biến cuộc hôn nhân không tình yêu thành đám cưới cam tâm tình nguyện, quan trọng hơn cả, chính là bằng cách nào, cô đã chiếm được trái tim chồng mình, làm hồi sinh nó sau bao tổn thương tưởng chừng không thể nào lành lại được.

Tách biệt hẳn với một số tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc hiện đại có bối cảnh tương tự, “Ánh sao ban ngày” dưới lối hành văn nhẹ nhàng, tinh tế của Mộc Phạn, đã dẫn dắt người đọc bước vào thế giới cô, vô thức mà bị cô mê hoặc, bị cô chiêu dụ. Diễn biến truyện chậm rãi, tiết tấu vừa phải, không quá nhiều kịch tính nhưng phối hợp nhịp nhàng giữa lên và xuống, thắt nút rồi mở nút. Hạnh phúc, đắng cay, chia ly, trùng phùng, bao quan điểm về tình yêu, tình thân, gia đình và cả tình bạn đều được cô khéo léo ẩn giấu vào trong từng câu chữ, từng lời thọai. Đọc “Ánh sao ban ngày” của Mộc Phạn, ví như bạn đang uống một tách trà Mộc, lúc bắt đầu không quen sẽ có cảm giác muốn bài xích vì vị nhạt, thậm chí có chút đắng chát, tuy nhiên, càng về sau, hậu sẽ càng nồng đậm, khó phai.

“ Khi còn trẻ, cảm thấy yêu là hạnh phúc, không có sự đáp lại cũng không quan trọng, chỉ thấy rằng bản thân vẫn chưa yêu hết mình. Hôn nhân lại cần một sự cân bằng, nếu chủ động quan tâm, lại sợ rằng vẽ hổ thành chó, chỉ khiến người ta ghét thêm”

Suy nghĩ đó, phải chăng không chỉ là suy nghĩ của đôi vợ chồng Cố Thả Hỷ – Triệu Vĩ Hàng mà còn là của nhiều đôi vợ chồng khác khi bước vào một cuộc hôn nhân mà ở đó, tình yêu không phải là nguyên tố tạo thành tất cả?

Thả Hỷ thừa nhận mình là một kẻ nhát gan, không thích nổi bật hay đi tranh giành với người khác. Cô vô lối, ngang ngạnh, hay gây chuyện nhưng ở thời điểm mấu chốt, cô bao giờ cũng chọn cách buông tay thay vì là cố gắng. Đối với Tần Mẫn Dữ đã vậy mà với Triệu Vĩ Hàng cũng thế. Không ai nhận ra sự tinh ý, sắc sảo của cô, hay nói đúng hơn cô không cho phép họ nhìn thấy điều đó. Cô cam tâm làm ngôi sao nhỏ, đứng bên cuộc đời người khác, yên lặng tỏa ra thứ ánh sáng lẻ loi, mờ nhạt chỉ đủ để chiếu sáng cho chính mình thay vì là vầng mặt trời chói chang, rạng rỡ cao cao tại thượng. Nếu bảo Thả Hỷ bình thường, chi bằng nói cô quá giỏi trong việc tạo ra lớp vỏ bọc bình thường đó?

“ Tần Mẫn Dữ cảm thấy bản thân anh cũng không hiểu nổi Cố Thả Hỷ. Cô ấy hơi ngốc nghếch, cô ấy cố chấp nhưng đôi khi cô ấy lại nhiệt tình, quả quyết hơn bất kỳ người nào khác. Khi còn đối tốt với nhau, cô ấy là một hồ nước, vô cùng mát mẻ và mềm mại nhưng khi đã đọan tuyệt rồi lại trở thành băng cứng, sắc bén gay gắt, cắt đứt mọi liên hệ, không còn chút lưu luyến gì khác. Vì vậy, tuy bề ngoài xem ra yếu ớt, dễ bắt nạt nhưng Cố Thả Hỷ lại có khả năng tự bảo vệ mình rất tốt. Cô ấy luôn bọc mình trong một lớp vỏ dày dặn. Khi gặp phải vấn đề gì đó, cô ấy chưa chắc đã phản công mà khi có thể tránh được đều tìm cách né tránh. Có lẽ đó cũng là triết lý sống của cô ấy chăng?”

Và, như một lẽ bình thường tất yếu, một người phụ nữ với tính cách như vậy, nắm trong tay hay điều khiển trái tim một người đàn ông há chẳng phải là quá dễ dàng đó sao?

Xét về diện mạo, xét về tài năng hay xét về độ tham vọng, cầu tiến, Thả Hỷ không thể bì kịp với Ngô Họach nhưng nếu tinh ý một chút, sẽ không khó để phát hiện tại sao Tần Mẫn Dữ và Triệu Vĩ Hàng, hai người đàn ông mà thọat nhìn, đều là những bậc tài hoa tinh anh trong giới kinh doanh, chính trị lại điêu đứng vì một “tiểu yêu tinh” mang tên Cố Thả Hỷ hết lần này đến lần khác. Lý do rất đơn giản, đó là vì trong con người cô chứa đựng sắc thái mê hoặc trộn lẫn giữa nét thuần khiết, ngây ngô của một cô bé con và độ chín của một người đàn bà vừa bước qua ngưỡng cửa hôn nhân nếm trải không ít mùi vị hoan ái. Tưởng là gần, hóa ra xa xôi, tưởng dễ nắm bắt, phút chốc lại như tuột khỏi tầm tay.

Triệu Vĩ Hàng à Triệu Vĩ Hàng, không biết là nên chúc mừng anh vì đã cưới được một cô vợ “bản lĩnh” như vậy hay nên chia buồn cho những tháng ngày gian nan, khổ sở phía trước của anh đây?

 “ Cái đêm Cố Thả Hỷ uống say mềm, khi Triệu Vỹ Hàng dìu cô dậy, cô luôn miệng lải nhải dù giọng cô lúc đó rất nhỏ “Đừng bỏ em như vậy, đừng bỏ em”.

Triệu Vỹ Hàng chỉ cảm thấy cánh tay mình tê đi, dường như muốn vứt cô xuống đất. Cô ấy đang nhớ tới ai? Tần Mần Dữ ư? Nhớ thì cứ nhớ, bỗng nhiên lại để anh biết làm gì vì điều đó chỉ khiến trái tim anh thêm đau đớn mà thôi.”

“ Thả Hỷ càng phân tích rành mạch, có tình có lý, trái tim của Triệu Vỹ Hàng càng lạnh giá. Lưu tâm và yêu là hai phạm trù khác hẳn nhau. Hóa ra, bản thân anh đã yêu cô. Trong những tháng ngày sống chung với nhau, anh đã dần dần yêu cô, yêu một Cố Thả Hỷ chẳng biết ăn nói cho ra đầu ra đũa nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hấp dẫn này. Hóa ra, nguyên nhân của sự nổi cáu cũng chỉ vì anh hy vọng cô cũng yêu anh. Tình yêu, mặc dù không phải là sự nhiệt tình cuồng lọan, nhưng cũng không thể đơn giản thay đổi là được. Cố Thả Hỷ, anh muốn em cũng yêu anh, từ trước đến giờ đều chỉ yêu anh, em sẽ thay đổi như thế nào đây?”

Nhắc đến Triệu Vĩ Hàng, không thể không ngả mũ cúi chào lần nữa trước sự thông minh của Mộc Phạn trong cách tạo hình tính cách nhân vật. Nếu hầu hết các tác giả trẻ hiện nay đều chọn phương thức hòan hảo hóa nam chính của mình thì Mộc Phạn, vô tình hay hữu ý, lại lột trần “đứa con cưng” mình ra trước bàn dân thiên hạ. Nghiêm túc, khô khan, kiệm lời và cực kỳ nghiện công việc, Triệu Vĩ Hàng là đại diện cho lọai đàn ông đặt sự nghiệp lên hàng đầu mà bạn có thể bắt gặp ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới này. Anh lý trí, tỉnh táo và sòng phẳng trên mọi phương diện, đặc biệt là hôn nhân. Tài giỏi nhưng không kiêu căng. Thiếu lãng mạn nhưng thừa cách để khơi gợi niềm đam mê về thể xác.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình theo nghiệp chính trị, ở Vĩ Hàng là sự trầm tĩnh, quyết đóan của một người đàn ông đã trải qua biết bao thăng trầm, sóng gió. Anh chọn lối sống thực tế, quyết tâm từ bỏ nỗi khát khao bức thiết của cái gọi là tình yêu sau nỗi đau gây ra bởi sự bội phản của người phụ nữ anh từng yêu thương, kẻ mà vì cô ta, anh chấp nhận đánh đổi tất cả, bao gồm mọi ước mơ, nỗ lực và kỳ vọng gia đình đã đặt trọn lên vai anh để một mình đến Đức hầu cứu vãn mối tình này. Tuy nhiên, cuộc sống thì chưa bao giờ là mơ cả. Thế nên, đừng ngạc nhiên tại sao Vĩ Hàng có thể tuyệt tình quá đỗi, không quay đầu nhìn lại phía sau dù chỉ một lần. Trong thế giới Vĩ Hàng, dường như chẳng hề tồn tại hai từ “Gía như” hay “Nếu”, hoặc là trọn vẹn, hoặc là không gì hết.

“ Triệu Vỹ Hàng lạnh lùng đưa mắt nhìn Thả Hỷ từ đầu tới chân. Anh không muốn tự chuốc thêm phiền phức cho mình nữa, quyết định lấy một cô gái vẫn còn vương vấn quá khứ nhưng môn đăng hộ đối vì anh đã chán ngấy những thứ chập chờn mà lại luôn làm khổ con người, đó chính là tình yêu. Giờ đây, anh quả thực đã rất mệt mỏi, còn chút hơi sức nào chỉ muốn tập trung làm một số việc thực tế một chút.”

“ Nào ai biết được rằng, Triệu Vĩ Hàng đã thực sự lưu tâm đến những cảm xúc đó, anh không muốn chia sẻ cùng người khác. Nếu đã muốn là phải muốn tòan bộ, vì vậy, anh đã nghĩ, xa cách có lẽ sẽ làm dịu bớt phần nào cảm xúc đó. Anh cũng không muốn thừa nhận những việc đã khiến anh phải đau lòng. Cố Thả Hỷ, cô ấy đơn giản tới mức không che giấu nổi cả cảm xúc bản thân mình.”

“ Anh không đồng ý để người khác có sai sót, thậm chí trong tình cảm anh cũng yêu cầu mọi việc phải thật hòan mỹ, điều này khiến Thả Hỷ cảm thấy đau lòng. Sự vô tình của người đa tình, mặc dù đáng ghét nhưng cũng không mất đi sự ấm áp; sự vô tình của người vô tình, lại khiến người ta đau như cắt da cắt thịt, mãi mãi không thể nào quên được.”

Anh đến với Thả Hỷ, ban đầu mục đích chỉ để tìm kiếm một bến đỗ, sự ổn định cần thiết cho bản thân nhưng sau hai năm chung sống, thói quen hình thành để rồi anh, chẳng rõ từ bao giờ đã bị thu hút, đánh gục và rơi xuống tấm lưới tình êm ái kia, không tài nào thóat ra nổi.

“Còn anh đã để ý tới Cố Thả Hỷ từ bao giờ vậy? Có thể là từ sau cái ôm của cô khi anh về nhà; cũng có thể là từ những ngày phải ở một mình trên Bắc Kinh; lại có thể là từ sau cái đêm lái xe đi tìm mà không gặp cô ấy… Tất cả những cảm xúc đó đều không đến cùng một lúc nhưng nếu có thể, anh không muốn có một bóng hình nào xen vào giữa hai người. Với anh, cuộc sống như vậy mới phần nào dễ chịu hơn.”

Theo lẽ thường, con người rất hay mang tình cảm người mình yêu thương ra cân, đong, đo, đếm, xem thử tình yêu người đó dành cho mình là bao nhiêu, có nhiều hơn so với người tình cũ hay không và ở đây, tất nhiên Triệu Vĩ Hàng và Cố Thả Hỷ cũng không ngọai lệ. Chỉ là, như một quy luật bất di bất dịch, vạn kiếp cũng không thay đổi, tình yêu lúc nào cũng đi chung với sự mù quáng và ngốc nghếch thì phải?

Hai con người, một bên thì quá kiêu hãnh, phía còn lại thì cố che giấu cảm xúc bản thân đằng sau tấm lá chắn ba-không : KHÔNG NGHE, KHÔNG THẤY và KHÔNG BIẾT. Hờ hững, bình thản và tỉnh táo đến nhường ấy, là vì không yêu, hay là vì sợ hãi rằng mình rồi sẽ bị tổn thương bởi chính nỗi khát khao cháy bỏng đó?

“ Thả Hỷ không biết Triệu Vỹ Hàng bận rộn thế nào, lời nhắc nhở của Đinh Chỉ Túc giống như một chiếc gai nhọn đâm vào trái tim, càng cố che lấp nó đi thì lại càng thấy đau. Theo thời gian, cái gai đó không những mất đi mà thậm chí còn lớn dần lên, khiến người ta đau đớn đến mức không thể không chú ý tới nó.”

“ Chuyến đi tới Trường Thành đã khiến Thả Hỷ hiểu thêm nhiều về con người Triệu Vĩ Hàng nhưng ngược lại, mối quan hệ giữa hai người lại trở nên xa cách và khách khí. Dường như những bức tường thành đó đã chạy tới trái tim của cả Thả Hỷ và Triệu Vĩ Hàng, ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại, ngăn cách luôn cả hai người.”

“ Ngô Họach nói : “Mình đã chẳng còn tư cách để yêu cầu anh ấy quay lại nữa rồi. Tuy nhiên, Thả Hỷ không biết rằng, trong cuộc hôn nhân của cô và Triệu Vĩ Hàng, rốt cuộc có điều gì khiến anh không thể quay lại được.”

“ Triệu Vĩ Hàng kéo cô lại gần, ôm chặt cô vào lòng. Anh cắn chặt lên vai cô, nơi mà trước đây anh thường đặt lên những nụ hôn nhẹ nhàng.

Thả Hỷ chỉ khẽ kêu lên một tiếng, cô cũng cắn nhẹ lên tai anh.

Đau đớn chính là cách ghi nhớ tốt nhất.

Hai người bọn họ, không còn quyền được yêu, bởi tình yêu đối với họ không còn đường lùi nữa.”

“ Triệu Vĩ Hàng đẩy cô ra, anh mệt mỏi rồi. Bản thân anh cũng cảm thấy mình đã già rồi. Mỗi khi gặp chuyện gì đó, anh đã không còn nhanh chóng khôi phục được bản lĩnh, không còn nhanh chóng nghĩ đến những phản ứng tích cực, không còn tràn đầy tinh thần lạc quan để đối diện với vấn đề, đó có thể là biểu hiện của sự già nua trong tâm hồn. Chỉ riêng phương diện này, anh và cô đã có sự khác biệt rõ ràng.”

“ Triệu Vĩ Hàng mang mấy chiếc khăn vào nhà tắm để giặt, anh bỗng ném mạnh chúng xuống chậu nước rồi ngồi thừ ra trên thành bồn tắm. Anh cũng không hiểu mình nữa, rõ ràng là nhớ cô, rõ ràng là mong được sống chung với cô nhưng lại quá chú ý tới những chuyện khác, lúc nào cũng chỉ sợ cô yêu anh không nhiều, sợ rằng cô nhớ anh quá ít.”

May mắn thay, cuối cùng, họ đã biết dừng lại đúng lúc, lắng nghe trái tim mình lên tiếng. Sau cơn sóng dữ, Vĩ Hàng và Thả Hỷ mới có cơ hội nhìn lại tình cảm của cả hai để hiểu rằng: Hôn nhân, tình yêu không phải là ai thắng ai, ai làm chủ cảm xúc của ai mà là sự nhường nhịn, hy sinh, vun đắp và dẹp đi cái tôi bản thân, vui vẻ nắm tay nhau đi đến hết đọan đường dài đăng đẵng phía trước. Sự kiện gia đình Vĩ Hàng gặp nạn, súyt vướng vào vòng lao lý dẫn đến quyết định ly hôn không hề báo trước từ phía Thả Hỷ chính là nước cờ khôn ngoan cuối cùng Mộc Phạn đã đi nhằm đẩy mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của chúng: là kết thúc của một cuộc hôn nhân đầy rẫy bao hòai nghi, rối rắm chỉ bởi không được xây dựng từ tình yêu và là mở đầu của lời giao ước thiêng liêng, vĩnh cửu tượng trưng cho yêu thương, niềm tin và trách nhiệm xuất phát từ hai phía.

“ Đến giờ Thả Hỷ mới phát hiện ra rằng, việc cô lần lượt mất đi Tần Mẫn Dữ và Triệu Vĩ Hàng, trong đó một phần cũng có vấn đề từ bản thân cô. Bản thân cô đã không có lòng tin, cô phải cho họ lòng tin như thế nào đây?”

“ Tối qua, Tần Mẫn Dữ đã giúp cô hiểu ra rất nhiều điều, giống như bầu trời liên tục bị mây mù nay đã được mặt trời chiếu rọi. Chẳng phải cô đang có vấn đề đó sao. Cũng có thể do lòng tự tin, cô mới thử thăm dò một chút, thấy tình hình không thuận lợi liền bỏ chạy. Lòng tin phải đến từ hai phía. Có thể cô đã không cho đối phương lòng tin, vì vậy không thể đơn phương trách cứ họ được.”

“Kết hôn là mong đợi được cùng bên nhau đi hết cuộc đời, là cùng nhau gánh vác mọi việc, là sự tin tưởng lẫn nhau và cũng là trách nhiệm. Thả Hỷ cảm động: “Cả hai lần anh đều chọn lựa em, quả là vô cùng dũng cảm”.”

“ Thả Hỷ, năm xưa, anh đã vì Ngô Họach mà một mình sang Đức, bỏ lại tất cả ở nơi đây. Giờ đây, anh lại sắp đi Tây Tạng, phải xa em trong ba năm. Điều đó không có nghĩa anh yêu em không nhiều, không có nghĩa là anh không thể vì em, vì gia đình mình mà từ bỏ tất cả. Chỉ có điều chúng ta đang sống, chúng ta phải có trách nhiệm với cuộc sống hiện tại. Em, bố mẹ, công việc là những thứ mà anh không thể chối bỏ trách nhiệm. Anh phải gánh vác được tất cả những điều đó.

Đã theo nghiệp chính trị, không thể chỉ biết trốn tránh nhiệm vụ. Anh không thể đảm bảo với em rằng con đường công danh anh sẽ thuận buồm xuôi gió, sẽ không còn sóng to gió lớn nào cả; anh cũng không thể bảo đảm với em rằng sẽ bảo vệ em tới mức một giọt nước cũng không chạm đến em được. Nhưng điều duy nhất anh có thể đảm bảo, đó là cho dù gặp phải tình huống như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không dùng việc ly hôn để giải quyết mọi việc. Một việc ngốc nghếch như vậy, làm một lần trong đời là quá nhiều rồi.”

“ Em nói là em yêu anh. Anh phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, em không có cách nào để biến mình thông minh hơn để anh đỡ cảm thấy nặng nề. Tuy nhiên, em có thể nói được những lời ngọt ngào để anh vui vẻ. Anh vui vẻ rồi chắc sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa. Đã thấy thỏai mái hơn chưa?”

Đồng thời, “Ánh sao ban ngày” còn là một thông điệp chung gửi đến những ai đã yêu, đang yêu và sẽ yêu trong tương lai: Hạnh phúc không tự nhiên mà đến, hôn nhân cũng không phải trò đùa. Nếu bạn yêu, hãy cố gắng hết lòng vì tình yêu đó. Nếu kết hôn, hãy chắc rằng bạn sẽ luôn sát cánh cùng người đó suốt cuộc đời này. Vì nào phải ngẫu nhiên mà một Ngô Họach thông minh, xinh đẹp, rực rỡ dù đã trở về để tìm lại tình yêu năm nào vẫn không sao lay chuyển được trái tim đã nguội lạnh của Triệu Vĩ Hàng; nào phải vô cớ mà một Tần Mẫn Dữ tài hoa, trầm ổn trên thương trường dẫu thời thanh xuân gắn liền với phần ký ức quan trọng nhất trong trái tim Cố Thả Hỷ nhưng lại chẳng thể nào biến cô trở thành của mình, một lần nữa.

“ Thả Hỷ, bạn luôn khiến mình ngạc nhiên đấy. Đúng vậy, lúc nào mình cũng cảm thấy mình có thể khiến anh ấy hạnh phúc hơn nhưng cơ hội đó đã qua rồi, mình còn có cách nào khác đây. Triệu Vĩ Hàng không phải là người thích quay đầu nhìn lại. Hơn nữa, mình cũng chẳng còn tư cách để yêu cầu anh quay lại nữa rồi.”

“ Nếu như, phía Triệu Vĩ Hàng quả thực không còn cơ hội sống sót, anh cũng tự nguyện dành cho Thả Hỷ một con đường sống. Tuy nhiên, cánh cửa hướng về phía anh trong tim Thả Hỷ đã hòan tòan khép chặt, anh chỉ có thể hy vọng cô ấy cầu nhân đắc nhân mà thôi.”

      Đến đây, tác giả xin được phép trích dẫn một đọan văn trong “Ánh sao ban ngày” như một câu kết khép lại bài phân tích trên: “ Hạnh phúc không phải là làm ra để cho ai xem. Hạnh phúc đơn giản chỉ là cầm tay người bạn đời của mình, kiên quyết đi trên con đường mình đã chọn.”

Mỗi một lựa chọn, đều sẽ dẫn đến một cánh cửa khác nhau. Nhưng cánh cửa nào sẽ dẫn đến hạnh phúc, còn tùy thuộc vào lựa chọn của chính bản thân bạn. Không có lựa chọn nào đúng, cũng không có lựa chọn nào sai, có chăng là ngọt ngào hay đắng cay, nụ cười hay nước mắt.

Mà, con đường tìm về hạnh phúc, đã bao giờ là ngắn và dễ đi chưa?

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…