Truyện Nam Thần Nhà Tôi – Dương Yến – Chương 278

CHƯƠNG 278 : MÓN QUÀ CỦA NGÀI PHƯƠNG
Phương Tinh Nghị cầm tài liệu muốn đánh tới .

Anh ta liền lộn nhào bổ nhào vào một cái ghế sa lon khác, co người lại.

Phương Tinh Nghị lạnh nhạt hừ một tiếng : “ Liên hệ với website kia, để bọn họ đem phần thưởng của Lâm Thanh Dung hủy bỏ, làm cho những cô ấy đi ra ngoài chơi khổ sở kêu trời luôn. ”
Lục Văn Thù cười xấu xa : “ Nghe nói đàn ông Nhật Bản quan hệ xã hội ăn nói mê hoặc, hiểu phụ nữ, nhị ca có phải anh sợ hay không … ”
“ Ngậm miệng ! ”
Lục Văn Thù không dám nói gì nữa, trơn tru liên hệ .
Nằm trên ghế sa lon chưa đầy hai phút, anh ta lại phát ra âm thanh kỳ quái, nói với Phương Tinh Nghị : “ Tiểu tiên nữ gửi tin nhắn cho tớ, nói Tống Tịnh Hòa cho cô ấy sáu tỷ để cô ấy nghĩ giải pháp lôi kéo đại ca cũng đi ra ngoài chơi, cô ấy tìm tớ tương hỗ. ”
Phương Tinh Nghị cũng không ngẩng đầu lên : “ Vậy thì đi tìm người đi, để một vé rút thưởng quá thời hạn. ”
“ Chẳng may là tiểu tiên nữ không đi, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa đi ra ngoài chơi thì sao ? ” Lục Văn Thù không quá đồng ý chấp thuận : “ Chúng ta vụng trộm đi theo không phải được rồi sao, lúc lên du thuyền mới chạm mặt, những cô ấy cũng không làm gì được. ”
“ Tống Tịnh Hòa và chuyện của đại ca, có cái gì tốt để tham gia cùng. ”
“ Cùng đi chơi thôi mà ! ” Lục Văn Thù cười hì hì lại lại gần : “ Lòng dạ đàn bà là khó hiểu nhất, nói không chừng lúc đi ra ngoài chơi trong nháy mắt nào đó, cô ấy liền động lòng so với cậu thì sao. ”
Phương Tinh Nghị cười lạnh : “ Cậu là đang sợ tôi không đi, cậu cũng không có ngày nghỉ để đi, do đó lừa phỉnh tôi. ”
Lục Văn Thù cười hắc hắc không ngừng : “ Nhị ca đúng là nhị ca ! ”
Bút máy hoạt động theo những ngón tay thon dài của anh, sau đó bị đặt ở trên tài liệu, Phương Tinh Nghị nhíu mày : “ Đi đi, cậu cũng đã khó khăn vất vả suốt một năm, cũng nên cho cậu nghỉ ngơi vài ngày. ”
“ Nhị ca thật tốt. ” Lục Văn Thù vô cùng vui tươi, nhưng rất nhanh lại nói thầm : “ Nhưng, nói với đại ca như thế nào được đây ? ”
“ Đó là chuyện của cậu. ”
Lục Văn Thù vuốt vuốt mái tóc : “ Cái nan đề này là cô vợ già nhà tôi đưa ra cho tôi, lo ngại ! ”
Anh ta vừa mới nói xong thì cửa bị đẩy ra, Ngự Văn Đình mang theo cơm trưa tiến vào, sắc mặt hờ hững .
“ Ôi đại ca thật tốt, còn đưa cơm trưa tới. ” Lục Văn Thù nhào tới, cười hì hì nói : “ Đại ca anh có muốn cho mình một kỳ nghỉ dài hạn hay không, đi ra quốc tế chơi một chút ít ? ”
“ Không. ” Ngự Văn Đình không muốn chú ý đến anh ta, giọng nói lãnh đạm giống như cảm hứng của anh ta .
Đặt cơm trưa trên mặt bàn, anh ta nhìn về phía Phương Tinh Nghị trần thuật nói : “ Tớ đã đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi Thành Phố New York để giải quyết và xử lý chút chuyện, lúc ăn tết sẽ quay trở lại. ”
Lục Văn Thù nắm bả vai anh, cười mập mờ : “ Thành Phố New York đã có trợ lý Tư rồi, không cần đến đại ca phải hao tâm tổn trí ! Cậu đi vội như vậy là đang trốn tránh cái gì sao ? ”
Ngự Văn Đình liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo .
“ Tay. ”
Mẹ nó, sao ai cũng ghét bỏ anh ta !
Oan ức quá oan ức, nhưng Lục Văn Thù vẫn đưa tay xuống, đưa di động ra : “ Đại ca cậu phải xem cái này, Tống Tịnh Hòa muốn đi Nhật Bản chơi đấy, cậu không sợ sao, không muốn đi theo cô ấy sao ? ”
Hình như Ngự Văn Đình hơi liếc mắt về phía điện thoại di động, ánh mắt cũng không biến hóa, rất nhanh đã di dời khỏi, lạnh nhạt nói : “ Tôi và cô ấy cũng không quen biết, cô ấy đi chỗ nào chơi cũng có tương quan gì tới tôi đâu. ”
“ À, là như vậy sao ? ” Lục Văn Thù gật đầu, một giây sau lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giật áo sơmi của anh ta ra .
Chỗ xương quai xanh có rất nhiều dấu hôn xanh đỏ .
Lục Văn Thù cười xấu xa : “ Tôi nghe lão tam nói, đại ca cậu tối ngày hôm qua vẫn luôn ở khách sạn Châu Tế, chậc chậc, đại ca sẽ không nói những vết tích này là do muỗi cắn chứ ? ”
Ngự Văn Đình mặt lạnh, một cước đạp tới .
Lục Văn Thù thét lên một tiếng .
Ngự Văn Đình đưa tay kéo lại áo sơmi, hờ hững quát : “ Bệnh ngứa tay của cậu lúc nào mới hoàn toàn có thể chữa khỏi đây ! ”
“ Chân tôi rất yếu ớt đấy. ” Lục Văn Thù xoa chân, nhìn Phương Tinh Nghị tố cáo sự ấm ức của mình : “ Nhị ca, cậu mặc kệ không chăm sóc sao ? ”
Phương Tinh Nghị hời hợt : “ Tay cậu đê tiện. ”

“…”

Phương Tinh Nghị nhanh gọn ký một phần tài liệu, đưa tới cho Ngự Văn Đình : “ Đại ca, cậu về Thành Phố New York thì tiện thể xử lý luôn chuyện của nhà máy sản xuất thực phẩm luôn nhé. ”
Ngự Văn Đình đồng ý chấp thuận, cầm tài liệu rời đi rất nhanh .
“ Đại ca cứ thế, cứ thế đi sao ? ” Lục Văn Thù nhìn cánh cửa đóng chặt một chút ít, lại nhìn Phương Tinh Nghị : “ Mẹ nó ! Đại ca đã ba mươi mấy rồi, cậu thật sự muốn nhìn đại ca không vợ không con sống cô độc suốt quãng đời còn lại à ? ”
Phương Tinh Nghị hỏi lại : “ Tôi nhìn giống sợi dây tơ hồng sao ? ”
Lục Văn Thù dùng sức nắm tóc : “ Xong rồi, trách nhiệm vợ yêu giao cho không có cách nào hoàn thành xong được, lại là tháng ngày sống không dễ chịu và thoải mái rồi ! ”
Phương Tinh Nghị giật giật khóe môi .
Anh ta biết đại ca tính tình lạnh nhạt, khẩu thị tâm phi, không cần ai phải nói, đến lúc đó sẽ tự mình đi .
Nhưng mà …
Nghĩ đến Lục Văn Thù nói “ Không vợ không con ”, Phương Tinh Nghị không hiểu sao lại nhớ tới chuyện Dương Yến tiếp tục đi lại chỗ đứa bé kia, Dương Yến càng che giấu anh lại càng cảm thấy là lạ .
Bỗng nhiên Phương Tinh Nghị lên tiếng : “ Lão tứ, mở lại trang fb cho tớ xem một chút ít. ”
“ Làm gì, cả ngày ở công ty nhìn Dương Yến còn chưa nhìn đủ sao ? Muốn ảnh chụp để làm ảnh màn hình hiển thị nữa à ? ” Lục Văn Thù trêu chọc nói nhưng vẫn ném điện thoại cảm ứng cho anh .
Phương Tinh Nghị mở từng bức ảnh của Tống Tịnh Hòa, phóng to lên xem .
Giống như xác nhận được chuyện gì, con ngươi của anh đùng một cái co rụt lại, tiếp theo không nhịn được cười nhẹ : “ Mấy người phụ nữ này … Thật đúng là biết chơi, quá liều lĩnh. ”
“ Cái gì biết chơi ? ” Lục Văn Thù nghe không hiểu, bu lại .
Nhìn từ xa anh ta thấy Phương Tinh Nghị đang xem ảnh chụp của Tống Tịnh Hòa, tự nhiên hít một hơi lạnh, u ám và đen tối nói : “ Nhị ca, làm đàn ông thích phụ nữ đẹp không phải là tội, nhưng một người đàn ông không hề thích hai người một lúc như vậy. ”
“ Trước tiên cậu đem cái mông mình lau thật sạch đi ! ” Phương Tinh Nghị lạnh nhạt bật cười, đưa di động đập vào ngực anh ta .
Lục Văn Thù cầm lấy điện thoại cảm ứng, không nhịn được cãi lại : “ Cái mông của tớ rất thật sạch. ”
Phương Tinh Nghị lười vấn đáp anh ta .

Hợp đồng shop của Tống thị rất nhanh đã đến tay Dương Yến, tiền thuê một năm không đến ba trăm triệu, thời hạn thuê là năm năm .
Cô cảm thấy không tốt nên điện thoại thông minh trao đổi một chút ít cùng Tống Tịnh Hòa, Tống Tịnh Hòa nói không có việc gì, sau khi trải qua bàn luận sau cuối cô vẫn ký, đem hợp đồng mang đến cho mẹ Dương .
Sau khi vết thương của mẹ Dương tốt lên thì đã xuất viện, bà ấy bị Tưởng Song Kỳ lôi kéo ra ngoài đi dạo chỗ này chỗ kia, đi nghệ thuật và thẩm mỹ viện hạng sang chăm nom da, sau một thời hạn ngắn, người so với trước kia nhìn còn trẻ hơn, ý thức cũng tốt hơn nhiều .
Nhưng mỗi ngày ra ngoài như thế cũng rất tiêu phí, ngồi thư thả mẹ Dương cũng rất không được tự nhiên, lúc biết được Dương Yến thuê mặt tiền shop outlet để bà làm thức ăn uống cùng với rượu nho, đương nhiên rất là vui mừng .
mẹ Dương đi xem shop cảm thấy rất tốt không cần trang trí thêm gì nữa, đem đồ vật sẵn sàng chuẩn bị thêm một chút ít, Dương Yến cũng tới trợ giúp bà quét dọn, Phương Tinh Nghị muốn tới nhưng cô khước từ .
Mẹ cô còn chưa vừa lòng Phương Tinh Nghị đâu đấy !
Lúc biết được shop này là Tống Tịnh Hòa cho Dương Yến, Phương Tinh Nghị nhíu mày : “ Em không biết gì sao ? ”
Dương Yến nhìn anh : “ Anh chỉ nói 50% em hoàn toàn có thể biết được cái gì chứ ! ”
“ Quyền kinh doanh thương mại shop Outlet trong tay em. ”
“ … ”
Chờ anh chứng minh và khẳng định chắc như đinh, Dương Yến mới biết được tài liệu ngày đó ký là hợp đồng chuyển nhượng ủy quyền quyền kinh doanh thương mại shop Outlet .
Anh nói với Dương Yến : Món quà tiên phong từ khi quen nhau .
Thật sự rất tuyệt !

mẹ Dương đổi bảng hiệu cho cửa hàng định thứ năm khai trương, ngày đó Dương Yến cũng đến, sợ loại đồ ăn này không được hoan nghênh thì đến an ủi mẹ Dương cũng tốt.

Không nghĩ tới từ sáng sớm, vừa khai trương mở bán xong shop liền kín người hết chỗ, cô còn phải tương hỗ một tay .
Về sau Quách Thường Phúc và Tưởng Song Kỳ cũng tới .
Tưởng Song Kỳ muốn dùng hình ảnh của mình để tương hỗ tuyên truyền nhưng Dương Yến ngăn lại, sợ cô ta tuyên truyền xong, việc làm ăn của mẹ Dương về sau bộn bề sẽ mệt chết .
Nam Thần Nhà Tôi – Dương Yến

Source: https://evbn.org
Category: Sao Nam