Viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 đề 2: Kể lại một giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày – Luyện thi văn

Viết bài tập làm văn số 2 lớp 9 đề 2: Kể lại một giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Hướng dẫn

Đã bao giờ bạn sống trong một giấc mơ ngọt ngào mà thậm chí bạn không muốn thức dậy? Đã bao giờ điều tưởng chừng phù phiếm như giấc mơ lại khiến bạn hạnh phúc? Tôi đã có một giấc mơ như thế! Một giấc mơ tuyệt vời khi tôi được gặp lại người bà mà tôi yêu quý nhưng đã rời xa tôi, xa cõi đời này từ lâu lắm.

Mới đây thôi, khi vừa trải qua một kì thi thất bại, tôi giam mình trong phòng và chìm vào giấc ngủ với nỗi thất vọng về bản thân. Tôi không nhớ mình đã ngủ bao lâu và giấc mơ ngọt ngào ấy đến với tôi vào lúc nào. Chỉ biết rằng, như một phép màu, tôi thấy mình bay bổng ra khỏi phòng, vượt qua những con phố đông đúc của thành phố và chẳng mấy chốc đã có mặt trong khu vườn thân thuộc ở quê ngoại. Kể từ ngày bà mất, tôi ít khi trở về thăm quê và thăm khu vườn yêu thích của hai bà cháu. Vậy mà, trong giấc mơ, cảnh vật vẫn không hể thay đổi. Cây thị bà cùng tôi vun trồng vẫn cứ nhỏ xinh như thế!

Trong giấc mơ, tôi có thể cảm nhận được cả không gian ấm áp của một ngày nắng đẹp trong lành. Tôi hăm hở và thích thú ra giếng múc nước rửa mặt, rửa chân tay. Giơ tay hái mấy quả khế chín mọng ngay bên cạnh giếng nước, tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh thấy những khóm cỏ được nhổ sạch và vun xới gọn gàng ở cuối vườn. Tôi vội vã chạy quanh vườn tìm bà ngoại như ngày còn bé nhưng không gian vẫn vắng lặng vô cùng. Cảm giác khi không tìm thấy bà thật đáng sợ, nó khiến tôi đau lòng giống hệt ngày bà tôi ra đi. Nhưng kì lạ thay, ngay trước mắt tôi, bà đang chăm sóc cây bưởi ở giữa vườn. Nghe tiếng bước chân tôi, bà quay lại vừa mỉm cười trìu mến vừa vẫy tôi lại gần bằng đôi tay nhăn nheo đầy thân thuộc. Ngay lúc này đây, khi nhớ lại giấc mơ quý giá, tôi vẫn còn như đang thấy mình được vỗ về bằng đôi bàn tay thấm đầy hương hoa bưởi thơm ngát của bà. Tôi sà vào lòng bà như đứa trẻ và thổn thức như ngày còn thơ bé.

Chẳng hiểu sao trong giấc mơ tôi lại yếu đuối thế, chẳng giống tôi ngoài đời chút nào, tôi vừa ôm lấy bà vừa nức nở kể lể về kết quả thi vừa qua. Lúc này, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh bà. Tôi nói với bà:

–Bà ơi, bà cho cháu ở đây hẳn với bà nhé! Cháu là đứa kém cỏi, cháu đã không làm cho bố mẹ tự hào về cháu.

Bà cười rất to, lúc nào thấy tôi cần giúp đỡ, bà cũng cười sảng khoái như vậy, bà nói với tôi:

–Về chứ! Phải về để gặp bố mẹ chứ!

Biết bà chỉ đùa thôi nhưng tôi òa khóc hệt như em Mít mỗi khi không được bố mẹ đưa đi chơi. Những câu nói sau đó của hai bà cháu nhiều đến nỗi giờ này tôi không nhớ nổi, tất cả chỉ loang loáng như một cơn mưa rào. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quên những lời bà dạy, về lẽ sống, về việc học, về điểm số và vê’ cả bố mẹ.

Ở bên cạnh bà, tôi lúc nào cũng được che chở và cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Tôi gối đẩu lên chần bà, hai bà cháu ngồi dưới gốc cây bưởi và cùng nhắc lại những kỉ niệm từ ngày tôi còn thơ dại. Những câu chuyện nhỏ với biết bao kỉ niệm ngày nào cứ trôi mơn man cùng hương hoa bưởi và vây lấy bà cháu tôi. Chưa bao giờ tôi lại có một giấc mơ chân thật và hạnh phúc như thế. Bà nhắc tôi nhớ chiến tích nghịch kéo cắt rách chiệc váy mẹ mới mua, tự cắt tóc lởm chởm khi mới có bốn tuổi. Tôi khoe với bà về giải Nhất cuộc thi gói bánh chưng ở trường trước dịp Tết năm ngoái, gương mặt bà rạng rỡ vì người thầy đầu tiên và duy nhất dạy tôi gói bánh chưng chính là bà ngoại. Tôi cứ muốn gối đầu vào lòng bà như thế mà kể miết những câu chuyện không đầu không cuối của mình nhưng bà đã đứng dậy và dắt tôi đi tưới cầy cùng bà. Khu vườn yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng mới có vài chú chim bay qua ríu rít. Những luống rau sạch bà trổng nom mới ngon lành làm sao, cả luống nghệ, luống gừng cũng tươi tốt như khi bà còn sống. Nhưng rồi kì lạ thay, tôi lo lắng khi thấy xung quanh bà ánh sáng ngày càng rực rỡ hơn. Tôi không muốn bà xa tôi một lần nữa. Tôi thấy mình bỗng chốc giống như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích An-đec-xen mà bà thường vừa kể vừa lau nước mắt cho tôi ngày bé. Như thấu hiểu tất cả những suy nghĩ của tôi, bà quay lại và nói với tôi thật dịu dàng. Bà tôi vốn là người mạnh mẽ, vui vẻ và hay đùa. Khi bà không cười nữa mà dịu dàng trò chuyện, tôi hiểu rằng bà đang nói với tôi những điều rất quan trọng:

– Bà và bố mẹ cháu sẽ chẳng ở bên cháu mãi mãi đâu, cháu phải tự lập cuộc sống của mình. Điểm số cũng quan trọng, việc học quan trọng, bố mẹ quan trọng nhưng tất cả sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu đó không phải là điều mà cháu muốn và không phải là điểu mà cháu có khả năng. Vì vậy, đừng buồn chuyện kết quả thi nữa, cháu lúc nào cũng vui vẻ, yêu kính cha mẹ và làm những gì cháu thích là bà yên lòng.

Nước mắt tôi lã chã rơi, tôi thấy mình sắp phải xa bà rồi, tôi muốn nói bao điểu mà không hiểu sao khi ấy, tỏi chỉ im lặng mà khóc. Bà ôm tôi và vuốt mái tóc của tôi.

– Thế giới bà đang sống rất bình yên, ở đó có bố mẹ của bà, bạn bè từ thời bà còn nhỏ và có ông của cháu nữa! Đừng có khóc nữa nhé! Dù cháu có nhớ đến bà hay không, bà vẫn luôn luôn ở bên cạnh cháu. Từ ngày cháu sinh ra, điểu đó chưa bao giờ thay đổi.

Trong chốc lát, tôi thấy chỉ còn mình tôi đứng trong khu vườn đầy hương bưởi. Và tôi đã đứng đó khóc rất lâu. Đến khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy hai má mình đầy nước mắt. Tiếc nuối vì phải trở về với thực tại nhưng tôi không còn buồn thảm như khi mới chìm vào giấc ngủ nữa. Trong thoáng chốc, tất cả những kỉ niệm vê’ bà ùa về trong tôi, tiếng bà gọi tôi thức dậy buổi sáng, cách bà buộc tóc đuôi gà cho tôi đi học, bàn tay bà quạt cho tôi khi ngủ giấc trưa hè, con thuyên bằng giấy bà dạy tôi gấp… Giấc mơ đến rồi đi, nhưng tình cảm của bà cháu tôi thì còn đọng lại mãi trong tâm trí, giống như hương hoa bưởi, cứ đến mùa là thơm ngát vào tim.

Nguồn: Vietvanhoctro.com